Trời đã vào hạ, Tiêu Liên Nhi đứng ở ven rừng cây, thấy ánh nắng nhuốm vàng một mảnh rừng cây. Nàng quay đầu lại, trên bầu trời xa xăm, đám yêu thú đứng lẳng lặng nhìn về phía mình.
Đã có cấm chế, vậy thì không chừng sẽ có cơ quan và trận pháp. Một tay nàng nắm chặt nhánh cây màu xanh, trong lòng bàn tay còn lại thì có một phiến lá bồ đề đang trôi nổi, nàng bước lên con đường nhỏ trong rừng cây.
Cây cỏ xanh biếc ánh lên lên bộ đồ gấm của nàng, khiến con đường nhỏ dưới chân như được nhuộm lên một tầng ánh sáng màu xanh, Tiêu Liên Nhi cúi đầu xuống nhìn, bất giác ngơ ngác: "Tinh khoáng trắng?"
Thanh kiếm Thôn Vân mà Tiêu Minh Y mua được trên hội đấu giá chính là được chế tạo từ tinh khoáng màu trắng này. Loại tinh khoáng này trên đại lục Thương Lan đều được các tông môn lớn nhỏ nắm trong tay. Tinh khoáng dùng cho luyện khí, không chút tì vết và có độ tinh khiết cao không nhiều. Rất nhiều pháp bảo trong suốt đều là do các đại sư luyện khí luyện chế nhiều lần để loại bỏ hết các tạp chất thì mới được như thế.
"Hành cung đi săn của Thần Quân ở Thượng Tiên giới xa xỉ như vậy ư?" Tiêu Liên Nhi thầm nói một câu, rồi lại tiếp tục bất ngờ: "Sao mình lại biết chuyện đó?"
Là đám yêu thú nói cho nàng biết? Hình như không phải như thế! Nàng hồi tưởng lại chuyện ở Nam Hoang hai lần, cũng không nhớ được là ai đã nói cho mình.
Thần thức… nhất định là đã xảy ra vấn đề.
Tiêu Liên Nhi ổn định lại tâm trí, quay đầu rời đi, nhất định phải điều tra thêm cho rõ ràng.
Đi một đoạn đường, không thấy có trận pháp công kích hay là cấm chế. Nàng thuận lợi băng qua rừng cây. Trước mắt có một bãi cỏ, tòa cung điện bằng gỗ kia tọa lạc trên bãi cỏ ấy.
Tiêu Liên Nhi dừng lại, toàn bộ tinh thần đều hết sức đề phòng mà đi tới.
Có lẽ là đoạn đường tới đây quá sức thuận lợi, nên khi nàng đi tới cửa cung điện, thấy cánh cửa to có điêu khắc hoa thì trong lúc nhất thời cũng không dám đẩy nó ra. Nàng đứng đó một khắc, nhớ ra điều gì đó kỳ dị.
Đỉnh núi này rất im ắng, chỉ có tiếng gió mà thôi. Trong rừng cây không có tiếng côn trùng, cũng không có động vật. Không chỉ yên tĩnh, mà còn rất sạch sẽ. Tinh khoáng được lát thành con đường nhỏ, không có chút bụi nào. Cung điện trước mặt cũng như thế. Sàn nhà và cánh cửa bằng gỗ được điêu khắc hoa cũng trơn bóng như mới, không hề có chút bụi bặm nào, còn có mùi hương thoang thoảng.
Đã trải qua mấy vạn năm, vậy mà vẫn còn giữ được nguyên trạng. Trận pháp khử bụi được duy trì và linh lực cấm chế không bị khô kiệt. Cung điện và thứ trong Nam Hoang sinh ra linh lực chính là dị bảo rồi.
Lá bồ đề bay ra bảo vệ toàn thân nàng, lòng bàn tay Tiêu Liên Nhi phun ra chân khí hệ Mộc màu xanh, đẩy về hướng cửa lớn.
Hai cánh cửa điêu khắc kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Tiêu Liên Nhi đứng trên không nhớ kĩ bố cục của tòa cung điện này. Phía sau cánh cửa lớn là sân vườn rộng rãi, xung quanh có hành lang bao quanh. Một bên hành lang tới gần vách núi, ra ngoài là một cái sân rộng. Một bên khác thì xây hàng loạt phòng. Đối diện cửa lớn là tiền sảnh, đằng sau còn có sân trong.
Cửa lớn rộng mở, chính giữa sân có hai gốc đại thụ um tùm. Thân cây ở trên cao quấn quít lấy nhau, giống như một đôi nam nữ đang nhiệt tình ôm ấp. Nhìn kĩ hơn thì thấy thân cây có từng miếng vảy hình tròn màu nâu, to cỡ bàn tay. Ở viền của mỗi một cái vảy có một vòng mềm mại như nhung màu xanh, giống như là rêu vậy. Trên thân cây khuyết mất hai miếng vảy, trông như hai vết sẹo. Hương thơm yếu ớt bay qua. Trong hương thơm này có sự mát lạnh. Ngửi mùi hương này sẽ thấy thần thanh khí sảng.
"Cây Hợp Hoan Xà, vỏ cây được gọi là Địa Xà Y."
Đan Thần Quân trong bí cảnh, à, không, Đan Si Quân cho nàng một thẻ ngọc ghi chép về kỳ hoa dị thảo ở tiên giới. Cây Hợp Hoan Xà sinh ra là do khi hai con rắn hợp hoan với nhau thì bị Minh Trùng cắn chết, Minh Trùng ký sinh trong cơ thể rắn, năm sau liền mọc ra cành lá, có đặc điểm giống như Đông Trùng Hạ Thảo trên núi tuyết ở thế tục. Da rắn hóa thành vỏ cây, thời gian càng dài thì dược lực của Địa Xà Y càng mạnh.
Hạ Tiên giới cũng có cây Hợp Hoan Xà, Vạn Thú Môn có một cây, cao khoảng ba thước, nó được coi như bảo bối, Địa Xà Y có thể thúc đẩy linh trí của yêu thú, là một trong những dược liệu chính trong việc thuần dưỡng yêu thú. Vì Vạn Thú Môn có một gốc Hợp Hoan Xà này nên mới có thể chen chân trong ba tông bốn môn.
Cành lá xum xuê giống như cây Hợp Hoan Xà trước mặt, bao trùm hơn phân nửa tòa sân vườn thì vẫn là lần đầu tiên Tiêu Liên Nhi nhìn thấy.
Một nghi vấn lại xuất hiện: "Làm sao mà mình lại biết ông ta gọi là Đan Si Quân? Còn biết chủ quân Ma Môn gọi là Vũ Nguyệt tiên tử mới là Đan Thần Quân thật sự?"
Đúng, bảy vị trưởng lão Ma Môn là do dùng Hóa Hình Đan mà Vũ Nguyệt tiên tử luyện chế ra mới có thể biến hóa bản thể.
Sao nàng lại biết được những chuyện này? Tiêu Liên Nhi đứng lặng đi nửa canh giờ, nhận thấy có vẻ như mình rất quen thuộc với Ma Môn. Nhưng hình như nàng không hề quen biết với người Ma Môn mà.
Mùi hương của Địa Xà Y giống như một liều thuốc tinh thần, như mùa hè được ngửi bạc hà vậy, khiến cho nàng ngày càng tỉnh táo. Ký ức đời trước và đời này đều vô cùng rõ ràng, như thể những chuyện đó mới chỉ xảy ra vào hôm qua. Tiêu Liên Nhi khoanh chân ngồi xuống ở cửa ra vào.
Thần thức nàng chậm rãi tiến vào thức hải của mình. Thần thức như biển, sóng biếc yên bình. Thần thức của nàng lướt qua.
Phía sâu trong thức hải có một mảnh ánh sáng. Đó là một đoàn ánh sáng năm màu rực rỡ lơ lửng trên sóng biếc. Đây là thứ gì? Nàng bay tới, một đạo cấm chế trong suốt ngăn cản nàng.
Tiêu Liên Nhi lui ra, kinh ngạc sững sờ. Là ai hạ cấm chế trong thức hải của mình, phong tỏa trí nhớ của mình?
Đời trước kết anh, Nguyên Anh mới có thể tiến vào thức hải. Đời này được lợi lớn, thần thức có thể ngao du trong thức hải, nhưng lại không có chút sức mạnh nào. Chẳng lẽ nàng cần phải kết anh mới có thể phá vỡ cấm chế hay sao?
Trí nhớ hơn hai trăm năm của đời trước và đời này nhanh chóng lướt qua. Nàng không quên hai vị sư phụ, không quên chuyện Hàn Tu Văn đã làm. Ngay cả chuyện đời trước Dịch gia bị hủy diệt trong biển lửa nàng cũng nhớ rõ ràng. Nước mắt của mẹ, sự trông đợi của cha, nàng không hề quên điều gì.
Đời này thì sao? Nàng nhìn về nhánh cây màu xanh trong tay. Đúng, nàng không nhớ được ai đã bẻ nhánh cây này cho nàng.
Đáy lòng vừa động, lòng bàn tay nàng đồng thời xuất hiện một con dao găm. Trong mộng, nàng đã dùng con dao găm này giết chết Hàn Tu Văn. Một cái hang âm u xuất hiện trước mặt nàng, đỉnh đầu nàng lơ lửng con dao găm này, phát ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt.
Vẫn là bí cảnh đó. Đây không phải là đồ của nàng, vậy thì là của ai? Nhánh cây màu xanh và con dao găm đầu ưng thân rắn khiến nàng cảm thấy ngọt ngào.
"Ta đã quên mất người đó, người đã bẻ nhánh cây màu xanh cho ta, chôn ta trên cây Lôi Kiếp." Tiêu Liên Nhi lẩm bẩm. Là người đó đã phong tỏa trí nhớ của mình ư? "Ngàn Hoa Nhập Mộng, chùm ánh sáng rực rỡ kia chính là Ngàn Hoa Nhập Mộng, người đó ắt hẳn là người trong Ma Môn. Vì sao ta không có chút phản cảm nào về người trong Ma Môn? Người đó là ai? Chẳng cần biết người đó là ai, ta nhất định sẽ tìm được người đó, rồi sẽ tháo gỡ đoạn ký ức này ra."
Tâm trạng Tiêu Liên Nhi lập tức trở nên dễ chịu hơn, nàng đã tìm được phương hướng.
Nàng đi vào trong sân, một luồng chân khí màu xanh giữa hai ngón tay bắn về phía cái cây sinh đôi. Nàng chỉ đang thử thăm dò, song cái cây lại trở nên chấn động. Cành lá phát ra những tiếng xào xạc, như là bị một trận gió lớn thổi qua.
Hành cung của Thần Quân chưởng quản tiên giới, có lẽ bên trong cũng không bố trí cấm chế làm gì. Ra vào Nam Hoang để đi săn, chỉ cần ngăn đám yêu thú lại, chứ sẽ chẳng có ai không có mắt mà chạy tới đây ám sát.
Tiêu Liên Nhi nghĩ như thế, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác, vì vẫn chưa tìm được lời giải cho cấm chế trận pháp nơi đây.
Nàng đi tới dưới gốc cây, chần chừ một lát, dùng chân khí màu xanh ngưng tụ thành một cây đao cắt vào vỏ cây. Lớp vảy cứng rắn, lưỡi đao màu xanh vạch một đường trên đó, nhưng ngay cả một vết rách cũng không có.
Nàng suy nghĩ một lát, lấy con dao găm đầu ưng thân rắn kia ra. Nàng men theo đường viền lớp vảy mà nạy ra, một miếng Địa Xà Y to khoảng bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống.
"Kim khắc Mộc. Con dao găm này không phải là vật phàm." Tiêu Liên Nhi cất tiếng cảm thán, ai là người đã không tiếc món đồ quý giá này cho mình? Đã không còn gì kiêng kỵ nữa, nàng lột hơn trăm mảnh Địa Xà Y ra, thu vào trong vòng Thiên Cơ.
Lột hết Địa Xà Y trên cây, gốc Hợp Hoan Xà này sẽ chết đi, nhưng luyện chế một trăm viên Hóa Hình Đan thì nhiều nhất cũng chỉ dùng hết mười miếng. Làm người không thể quá tham lam được, lột một trăm tấm cũng đủ để mình dùng rồi.
Tiêu Liên Nhi ngừng tay, bay vào khoảng sân thứ hai.
Có tinh khoáng tốt nhất trải đường, gỗ thơm dựng phòng, trận pháp ngăn bụi khổng lồ, còn trồng một gốc Hợp Hoan Xà để tinh thần tỉnh táo. Tiêu Liên Nhi cảm thấy vô cùng kinh ngạc với độ chịu chi của Thần Quân trên tiên giới.
Từng viên minh châu được treo trong phòng để chiếu sáng, nàng chỉ nhìn lướt qua.
Màn trướng đều được dệt từ Tuyết Tàm Ti, không dính chút bụi bặm nào. Tiêu Liên Nhi lại bắt đầu so đo, nếu như không đủ linh thạch, bán màn trướng này đi cũng được một khoản tiền lớn.
Nàng nuốt nước bọt, lòng tham chợt hiện lên, đôi mắt ánh lên vẻ trộm cướp. Phòng ngủ đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái bàn bằng ngọc thạch, nàng quay người đi vào thư phòng.
Trên Đa Bảo Các trống không. Trên giá sách không có sách, ngay cả một bức họa trên tường cũng không có. Trên thư án cũng trống không. Xem ra Thiên Thần Quân không đến săn bắn thì mọi bài trí ở nơi này cũng đều được thu lại.
Nàng chuyển qua nơi khác, thấy được phòng luyện đan.
Dường như Tiêu Liên Nhi luôn có thu hoạch trong phòng luyện đan. Nàng ôm hy vọng cuối cùng mà tiến vào.
Không có hộp ngọc hay bình ngọc gì, trên mặt đất chỉ có một cái đệm hương bồ, chính giữa đặt một cái đỉnh gỗ cao khoảng hai thước. Ánh mắt Tiêu Liên Nhi sáng lên, chẳng phải nàng đang thiếu một cái đỉnh luyện đan tốt sao?
Ngón tay nàng bắn ra một sợi chân khí. Thần thức xâm nhập vào, xem xét toàn bộ bên trong. Không có hồn phách của Đan Si Quân tồn tại. Thân đỉnh đen nhánh tỏa sáng, có vân gỗ nhàn nhạt, không biết là được chế tạo ra từ loại gỗ gì. Nàng đâm rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi vào trong đỉnh.
Thân đỉnh lấp lóe. Tiêu Liên Nhi cảm nhận được mình và cái đỉnh sinh ra một tia liên hệ. Trong đầu hiện lên mấy chữ Diệu Nhật Hàm Nguyệt Đỉnh. Đáy lòng vừa động, cái đỉnh đã bay tới, thu nhỏ lại còn hơn một tấc trong lòng bàn tay nàng, rồi bị nàng thu vào trong vòng Thiên Cơ.
Nàng đang định rời đi thì lại thấy một góc của chiếc đệm hương bồ đè lên một tấm thẻ ngọc, nàng liền đưa tay ra lấy. Nàng đặt thẻ ngọc lên trán xem xét thì cách thức luyện chế Hóa Hình Đan cứ thế tràn vào trong não nàng. Câu nói cuối cùng khắc vào trong trí nhớ của nàng: "Thương cho nỗi khổ không thoát được bản thể của chúng sinh vạn vật, để lại đỉnh này và đan phương cho người có duyên, giúp cho sinh linh có thể hóa hình."
Tiêu Liên Nhi hiểu rõ. Nơi này chẳng có thứ gì cả, lại tự nhiên xuất hiện một cái đỉnh và một thẻ ngọc luyện đan. Vũ Nguyệt tiên tử sợ mình vừa đi sẽ không trở lại nữa nên đã để lại những thứ này ở đây, hy vọng có thể luyện ra nhiều Hóa Hình Đan hơn.
Vũ Nguyệt tiên tử từng luyện chế Hóa Hình Đan ở đây ư? Tiêu Liên Nhi nhớ tới hai miếng vảy bị thiếu trên thân cây Hợp Hoan Xà ngoài sân.
Thực ra đây là nơi ở lại và tu luyện tạm thời rất tốt. Có cây Hợp Hoan Xà ở đây, khi tu luyện sẽ vô cùng tỉnh táo, thần thanh khí sảng, không sợ bị tẩu hỏa nhập ma. Tiêu Liên Nhi cũng không vội rời khỏi Nam Hoang, do đó ngay lập tức hạ quyết tâm ở lại.
Nàng dò xét toàn bộ tòa cung điện, thỏa mãn nhận ra nơi này thực sự rất tốt. Nàng bay ra khỏi cung điện, hạ xuống đám mây: "Đưa nguyên liệu đã thu thập được cho ta, ta ở trong cung điện này luyện chế Hóa Hình Đan. Không ai được vào trong quấy rầy."
Nàng nhận lấy một đống lớn nguyên liệu, nhưng khi nhìn thấy Bạch Mao đưa đồ đến, chẳng biết tại sao, trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng trưởng lão Ma Môn hóa thân thành con chim cắt khổng lồ.
"Bạch Mao, ngươi ở lại. Ta có việc muốn hỏi ngươi."
Bạch Mao há mồm kêu lên: "Ông nội ta nói ta phải chăm sóc ngươi cho tốt, ngươi có thể luyện chế Hóa Hình Đan giúp ta."
Tiêu Liên Nhi sững sờ, nghe được một vài âm thanh trong đám yêu thú: "Tổ tiên ta cũng nói thế."
Nhưng sau đó, tất cả lại trăm miệng một lời: "Chúng ta không biết gì hết!"