Không nói cũng chẳng sao. Chờ khi luyện xong Hóa Hình Đan, ta còn không xử lý được mấy con hoa cỏ chim thú các ngươi chắc?
"Ha ha." Tiêu Liên Nhi cười khan hai tiếng.
"Hê hê!" Bảy con yêu thú man trá cười gian.
Cả bầy yêu thú theo sau đều cất tiếng cười lớn theo.
Tiêu Liên Nhi bỗng nhiên thôi cười: "Ta bế quan luyện đan đây. Tiếp tục tìm giúp ta bảo bối có thuộc tính Thổ và Kim." Hừ một tiếng, nàng quay người bay về cung điện.
Một con chim trĩ kéo theo lông vũ thật dài và lộng lẫy, bay trên không hai vòng rồi cao giọng nói: "Tiên tử loài người xinh đẹp thật đấy! Nam nhân ngày đó cũng rất ưa nhìn!"
Một trận gió mạnh quật về hướng nó, bảy con yêu thú vây con chim trĩ vào giữa, hung dữ uy hiếp: "Im đi!"
Con chim trĩ vùi đầu vào trong cánh, thầm nói là ta không biết gì cả, nhưng ngoài miệng lại im bặt.
Tử Mao nằm sấp trên không ngáp một cái: "Loại người thật kỳ cục. Thích mà lại chẳng nói là thích, lại phải nói là nàng hãy quên ta đi."
Đám yêu thú im lặng một lát, con chó có cánh khẽ nói với một bông tường vi: "Nàng hãy quên ta đi."
…
Trong phòng luyện đan yên tĩnh, không có ai quấy rầy. Tiêu Liên Nhi gọi cái đỉnh gỗ ra rồi lấy từ trong vòng Thiên Cơ ra tất cả linh thảo có được trong bí cảnh.
Đời trước nàng chỉ là một đan sư cấp ba, nguyên liệu luyện đan đều dành cho Hàn Tu Văn luyện tập đan thuật. Đời này, nàng muốn nghiên cứu thuật luyện đan một lần nữa.
Ngọn lửa màu tím rời khỏi lòng bàn tay, bao vây lấy cái đỉnh bằng gỗ. Tiêu Liên Nhi không hề động tới nguyên liệu luyện chế Hóa Hình Đan. Không đạt tới thực lực cấp chín, nàng không muốn lãng phí.
Ném từng cây linh thảo có được trong bí cảnh vào, thần thức mạnh mẽ chú ý đến những sự sai biệt rất nhỏ trong việc tinh luyện nước thuốc.
Luyện đan có thể so sánh với thêu hoa. Một bước đó mà làm không tốt thì sao có thể luyện được đan dược cấp cao?
Lúc này Tiêu Liên Nhi nhớ tới Đan Tông. Đan Tông có một số ít đệ tử có tu vi Kim Đan thành đan sư cấp bảy hoặc tám. Đan sư bên ngoài Đan Tông đều phải dựa vào chính mình để không ngừng tích lũy kinh nghiệm và tìm tòi bí quyết luyện đan. Nếu có kỹ thuật luyện đan mà Đan Tông truyền lại các đời, vậy thì tất nhiên trở thành đan sư cấp cao cũng không khó.
Thuật luyện đan của Đan Tông không truyền ra ngoài. Nàng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.
Lúc này phần thân của cái đỉnh bằng gỗ đen nhánh tỏa sáng, dần dần biến thành màu xanh.
Tiêu Liên Nhi có chút kinh ngạc. Thứ nàng quăng vào trong cái đỉnh gỗ chính là Phong Đằng Thảo cấp hai biến dị để luyện tập. Chẳng lẽ cái đỉnh này biết nàng muốn luyện đan gì hay sao?
Nàng dựa theo trình tự bắt đầu dung hợp nước thuốc. Sau từng lần tinh luyện, một phần nước thuốc to cỡ quả trứng gà lơ lửng trong đỉnh. Lại không ngừng thiêu đốt tinh luyện, mãi cho đến khi cảm thấy nước thuốc bên trong đã không còn tạp chất thì chuẩn bị ra lò. Bước này cực kỳ quan trọng. Có lẽ thoáng chốc nước thuốc sẽ biến thành cặn bã, có lẽ sẽ từ cấp cao biến thành cấp thấp.
"Mở!" Tiêu Liên Nhi mở nắp đỉnh ra. Thoáng chốc đan dược nhảy ra, nàng muốn dùng ngọn lửa tím bao vây nó lại, để hòa tan phần mặt ngoài mà tăng thêm vẻ trơn bóng. Lúc này đột nhiên có một tia nắng từ trên mái nhà bắn thẳng xuống, chiếu vào trong đỉnh. Cái đỉnh bằng gỗ tỏa ánh sáng ra xung quanh, ánh sáng xanh khiến cho phòng luyện đan như được nhuộm một tầng màu xanh mông lung. Giống như là đan dược được rèn luyện thêm một lần dưới ánh mặt trời vậy. Dưới ánh mặt trời, có thể dùng mắt thường thấy được sự biến hóa của đan dược, những vết lồi lõm như mũi kim đã trở nên nhẵn bóng.
Tiêu Liên Nhi nhặt viên Mộc Linh Đan kia lên, trên thân có ba đường đan văn. Là một viên đan dược cấp ba thượng phẩm.
Đan dược ra lò, cái đỉnh lại khôi phục về trạng thái ban đầu.
"Diệu Nhật Hàm Nguyệt Đỉnh. Ý là có thể hút tinh hoa nhật nguyệt để tăng lên phẩm chất đan dược ư?" Tiêu Liên Nhi nhìn lên trên đỉnh đầu. Trên nóc phòng luyện đan có khảm từng phiến tinh khoáng trong suốt, ánh nắng chiếu sáng cả phòng luyện đan.
Nhớ tới tên của cái đỉnh này, Tiêu Liên Nhi dự định tới buổi đêm có ánh trăng lại tiếp tục quan sát. Nàng thu Mộc Linh Đan lại, lại bỏ vào Thủy Gian Trụ cấp hai biến dị. Nàng muốn luyện đan dược thuộc tính Thủy.
Tiêu Liên Nhi chỉ bỏ vào số lượng đủ để luyện một viên đan dược, đến khi ngưng đan thì cái đỉnh gỗ lại biến thành màu trắng. Khi mở đỉnh, ánh nắng lại một lần nữa tụ lại trên miệng đỉnh, khiến cho nước thuốc ngưng tụ thành viên đan dược, đã được chỉnh cho trơn bóng.
Có cái đỉnh này hỗ trợ, chỉ cần lúc tinh luyện không phạm phải sai lầm, vậy thì hầu như sẽ không có đan hỏng. Tiêu Liên Nhi biết đây là bảo bối, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Linh thảo cấp hai có thể luyện chế thành đan dược cấp hai. Kỹ thuật tốt có thể tăng thêm một cấp. Có cái đỉnh này tương trợ, đan dược ra khỏi lò đều được tăng lên một cấp.
Tiêu Liên Nhi uống cả hai viên đan dược. So với Thượng Thanh Đan mà Đan Si luyện ra, thì lượng linh khí mà hai viên đan dược cấp thấp này sinh ra chỉ đủ để ngưng thành một giọt chân dịch. Cỏ Diễm Xà đã có linh trí, lúc chân dịch chảy vào đan điền, nó liền hóa thành một con rắn nhỏ màu đỏ hút vào trong miệng. Lan Hàn Tinh và nhánh cây nhỏ có vẻ như cũng để cho nó, nên không hề động đậy. Con rắn nhỏ màu đỏ ăn xong, lập tức phun ra mọt giọt chân dịch màu tím.
Lặp đi lặp lại việc tinh luyện linh thảo, thời gian một ngày chẳng biết đã trôi qua tự bao giờ.
Đúng như những gì nàng dự đoán, khi mặt trăng lên, ánh trăng cũng bị cái đỉnh này hút đến để giúp đỡ.
Từ hôm ấy, ngày nào nàng cũng ngồi luyện đan. Dần dần nàng quen thuộc hơn với kỹ thuật tinh luyện. Cuối cùng cũng tới ngày nàng bỏ vào trong cái đỉnh gỗ nguyên liệu luyện chế Thượng Thanh Đan cấp bảy.
Linh thảo có cấp càng cao, tinh luyện sẽ càng hao phí thần thức. Thần thức phải đồng thơi phân ra nhiều sợi để chú ý đến mấy loại nước thuốc khác nhau. Có loại nước thuốc cần dung hợp sớm, có loại thì lại cần thêm vào thứ gì đó khi dung hợp. Sai một bước hay chậm một chút cũng đều sẽ biến thành phế liệu.
Nàng không ngừng luyện chế đan dược, cũng không ngừng dùng đan dược để tiến hành tu luyện.
Đan dược cấp tám, khi xuất hiện đan lôi thì sẽ bị nóc nhà trong suốt bằng tinh khoáng đánh bật về. Tiêu Liên Nhi giờ mới hiểu được vì sao Vũ Nguyệt tiên tử lại chọn nơi này để luyện đan. Một cái đỉnh tốt, một phòng luyện đan tốt, khiến cho luyện đan trở thành một chuyện làm ít công to.
Thời gian trôi qua cực nhanh, ba đám chân dịch sền sệt chậm rãi chất đầy đan điền. Tiêu Liên Nhi cuối cùng cũng có thể luyện ra được Thượng Thanh Đan có chín đường đan văn. Thứ này vừa ra thì đã lăn lộn trong cột ánh nắng như một đứa trẻ nghịch ngợm bay khắp xung quanh, nhưng lại không thể nào trốn thoát được miệng đỉnh. Tiêu Liên Nhi dùng bình ngọc nhẹ nhàng thu nó lại.
Nàng dừng việc tu luyện lại. Sau khi điều chỉnh bản thân đến tình trạng tốt nhất, liền bắt đầu luyện chế Hóa Hình Đan cấp chín.
Có hơn một trăm loại nguyên liệu cần phải tinh luyện và dung hợp, khiến cho nàng quên mất thời gian. Thần thức và chân khí đan hỏa bị chia ra thành từng sợi mỏng như sợi tóc. Nàng cảm thấy mình giống như là đang chơi múa rối, điều khiển hơn trăm loại nước thuốc trong đỉnh gỗ, bay tới bay lui, dần dần tổ hợp lại với nhau.
Đông qua xuân tới, một năm rồi lại một năm trôi qua.
Trong cái đỉnh bằng gỗ lơ lửng một khối nước thuốc sền sệt màu đen, bị chân khí cắt thành khoảng trăm hạt thuốc như hạt sen.
Bên ngoài cung điện, đám yêu thú canh giữ đã sáu năm, giờ đây nhận ra được sự khác thường. Chúng nó cùng nhau rống lên một tiếng đinh tai nhức óc về phía cung điện. Nóc phòng luyện đan phát ra hào quang sáng chói, một đạo ánh sáng to cỡ thùng nước xông thẳng tới chân trời.
Từng viên từng viên đan dược đen đến nỗi phát sáng, lóe ra ánh sáng bảy màu lơ lửng trong cột ánh sáng. Giống như từng viên trân châu đen đẹp đến mê người rơi trên sàn nhà trơn bóng, nảy lên không ngừng.
Tiêu Liên Nhi ném một cái hộp ngọc trống không ra ngoài. Một lò một trăm hai mươi tám viên Hóa Hình Đan được thu vào trong hộp ngọc một cách ngay ngắn.
Nàng nhìn ba cái hộp ngọc chứa quả Đan, Hạt Sen Cửu Sắc và Dương Chi. Phi Long Tủy thì chỉ có cá Phi Long ở biển Thương Lãng mới có. Nàng không thể nào không đi một chuyến đến biển Thương Lãng.
Nàng thu lại đan dược và đỉnh gỗ vào trong vòng Thiên Cơ, nhìn đan điền của mình đang bị nhồi chật ních chân dịch mà sầu hết cả lòng. Nàng quyết định đè nén chỗ chân dịch này lần nữa, để dành chỗ cho hai loại chân khí hệ Thổ và Kim.
Cột sáng biến mất, hương thơm kỳ lạ cũng dần phiên tán. Cung điện lại một nữa trở nên tĩnh lặng. Đám yêu thú cảm thấy bất an.
Chim cắt Bạch Mao hạ xuống một gốc đại thụ, khô khốc nói: "Ta đã sống hơn bốn nghìn tuổi rồi. Ông nội của ta có thể hóa hình, ta cũng có thể chờ được."
Bên cạnh nó là bảy con yêu thú, đều đã gặp tổ tiên hóa hình nhà mình, trong đó có thêm Tử Mao. Phía đối diện mấy chục con yêu thú hạ xuống, ầm ĩ một hồi, con chim trĩ bay lên: "Xuất hiện cột sáng khoảng mười lần mà lại chẳng thấy một viên Hóa Hình Đan nào. Luyện chế thất bại rồi. Các ngươi phải đền cho ta Bích Thạch Tiên vạn năm!"
"Còn phải đền ta mười quả Trường Sinh nữa!"
"…"
"Lũ keo kiệt!" Bạch Mao ngẩng cao đầu lên: "Các ngươi giữ lại những thứ đó có thể đổi một viên Hóa Hình Đan chắc?"
Đàn yêu thú rống lên: "Tổ tiên của các ngươi hóa hình rồi, vĩnh viễn không về được nữa. Ngày đó chẳng qua chỉ là ngưng kết thần niệm thành ảo ảnh mà thôi. Làm như chúng ta sợ các ngươi lắm ấy!"
"Luyện chế không thành Hóa Hình Đan, lãng phí vật báu dành dụm của chúng ta. Không đền được thì nhường lại địa bàn!"
"Nếu luyện ra được Hóa Hình Đan thì các ngươi phải nghe lời của tám chúng ta."
Ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng đã đạt thành giao hẹn.
Bên ngoài vách núi lại trở nên yên tĩnh. Lũ yêu thú thỏa thuận sẽ chờ tiếp sáu năm. Sáu năm sau, Tiêu Liên Nhi mà không luyện ra được Hóa Hình Đan thì tám con yêu thú kia sẽ phải nhường lại địa bàn, bị trục xuất tới ngọn núi ngoài rìa Nam Hoang.
Đám yêu thú chậm rãi tản đi, chỉ để lại tám con phe Bạch Mao khổ sở ngồi dưới vách núi canh giữ.
Một năm sau, Tiêu Liên Nhi mở mắt ra. Chân khí ba màu trong đan điền một lần nữa bị đè nén, lần này nhìn có vẻ giống Kim Đan hơn hẳn. To cỡ nắm tay, ba màu xanh trắng tím lơ lửng trong đan điền. Trắng như mây, xanh như ngọc bích, tím như cầu vồng, ánh lên một vòng hào quang sáng chói.
"Người đó nói sai rồi. Chân khí ba màu, ta cảm thấy một kích toàn lực của ta có thực lực sánh ngang Nguyên Anh Sơ kỳ." Tiêu Liên Nhi vô thức nói ra lời này.
Ngay sau đó, ánh mắt nàng hiện lên mông lung: "Người đó là ai?"
Thần thức lại tiến vào thức hải một lần nữa. Luồng ánh sáng rực rỡ kia lơ lửng trên sóng biếc. Nàng dùng sức đánh thẳng vào vách ngăn vô hình, thần thức nàng đột nhiên bị bắn ra ngoài. Thử lại một lần nữa vẫn giống như thế.
Tiêu Liên Nhi nghiến răng nghiến lợi: "Chờ đó cho ta!"
Nàng đứng thẳng lên, ngửi được các loại mùi trên cơ thể mình, vô cùng hôi thối, suýt nữa thì nôn ra. Nàng vội vàng dùng Địch Trần Quyết nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái. Nàng dự định ra ngoài tìm một chỗ rồi ngâm mình tắm rửa.
Nàng bay ra khỏi cung điện.
Nàng cảm thấy hoa mắt, tám con yêu thú to to nhỏ nhỏ xuất hiện phía đối diện. Chim cắt Bạch Mao, sư tử Tử Mao, con sóc vàng kim, báo, gấu trắng… Ánh mắt nàng rơi xuống một đóa hoa bảy màu. Cây hoa này có phần rễ giống như cái chân, hai cành lại giống như cánh tay, phía trên là một đóa hoa, đung đưa giữa tầng không. Thoạt nhìn giống như hoa tường vi, trên nhành hoa màu xanh biếc có gai nhọn màu đỏ. Hoa chia ra bảy cánh, mỗi cánh một một màu khác nhau, cánh hoa hiện lên ánh sáng như ngọc. Nàng thầm nghĩ, đây là con cháu của Hoa Tri Hiểu sao?
"Tiên tử, chúng ta đợi ngươi đã bảy năm rồi!" Bạch Mao la lên đầu tiên, đưa đầu chim tới muốn cọ vào người nàng.
Bảy năm rồi ư? Một bàn tay của Tiêu Liên Nhi đẩy nó ra: "Đã luyện xong Hóa Hình Đan rồi."
Tám con yêu thú vô cùng vui mừng, kêu lên các loại âm thanh chói tai, vang vọng đất trời: "Tiên tử, quên ta đi!"
"Tiên tử, ngươi đẹp lắm, quên ta đi!"
Tiêu Liên Nhi cười mắng: "Làm loạn cái gì thế, ta đâu có quên các ngươi?"
Tử Mao cười ha ha: "Chúng ta học theo cách loài người nói chuyện. Thích ngươi, thì sẽ nói, ngươi hãy quên ta đi."
Nàng quên ta đi.
Quên đi.
Một giọng nói truyền đến từ nơi xa xăm. Giống như một cơn gió lạnh thổi qua lòng nàng, lướt qua rồi để lại một cảm giác ớn lạnh và chua chát. Tiêu Liên Nhi thoáng rùng mình, kìm lòng không được mà dùng tay ôm lấy vị trí trái tim, tựa như chỉ có làm vậy, nàng mới có thể dễ chịu hơn một chút.