Phủ đệ huy hoàng lộng lẫy, mấy người vú già đi tới đi lui, tiếng quần áo sột soạt, không khí thoang thoảng mùi túi thơm. Nàng giống như một hồn phách bay tới bay lui trong nhà, mỗi người thấy "nàng" đều mỉm cười rạng rỡ rồi khom người hành lễ.
Gần cửa sổ bày một cái bàn sơn đen, trên bàn có một cái lư hương bằng đồng mạ vàng. Từng vòng khói hương lượn lờ bay ra từ trong mỏ con hạc. ngưng tụ lại trên không thành một bức tranh núi mây mù màu lam.
Một mỹ nhân mặc hoa phục ngồi trên giường. Gương mặt của bà trông rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi.
"Khinh Trần." Bà vươn tay về phía nàng, nước mắt rơi ra từ đôi mắt đang lộ ý cười. Lau đi rồi lại tràn ra ngoài.
Tiêu Liên Nhi nhớ ra, đây chính là mẹ nàng. Bà đang gọi nàng trong kiếp trước.
Không, nàng không muốn làm Dịch Khinh Trần nữa! Nàng tránh khỏi bàn tay của mẹ mình. Thấy được bà cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt lớn tuôn rơi, khiến cho chiếc váy màu đỏ ướt một mảng to.
"Khinh Trần, ngày con sinh ra quốc sư đã nói, xương con như thanh ngọc, tư chất hơn người. Tổ phụ vì thế nên mới lấy Khinh Trần làm tên cho con, là để con coi nhẹ thế tục hồng trần, một ngày nào đó sẽ Hóa Thần phi tiên, giúp cho Dịch gia ta có được tên tuổi muôn đời."
Lúc này nàng mới nhìn thấy, phía bên kia chiếc bàn có một người đàn ông đang ngồi. Nàng không thấy rõ lắm khuôn mặt của ông ta, chỉ thấy ông ta đưa tay nắm lấy tay mẹ mình, trên ngón cái đang đeo một cái nhẫn bạch ngọc, phía trên khắc một con kỳ lân có bốn vó đạp trên ngọn lửa.
Con kỳ lân kia đột nhiên quay đầu, trong miệng phun lửa.
Nàng vô thức bay ra ngoài.
Sau đó nàng trợn to mắt nhìn lại, cả tòa phủ đệ đã biến thành vùng đất khô cằn. Những người đầy tớ luôn mỉm cười kia không còn thấy ai cả, mẹ nàng cũng không thấy đâu. Cỏ dại cao ngang hông, nàng bới đám cỏ đi ra, thấy trong bụi cỏ có một chỗ ngồi bằng đá được tạc thành hình hoa sen.
Mẹ đâu rồi? "Mẹ ơi!" Nàng vừa chạy vội trong bụi cỏ. Cảnh vật trước mắt nhanh chóng di động, khiến cho nàng cảm thấy chóng mặt.
Nàng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, thấy mình đang đứng trước một quảng trường vô cùng rộng rãi. Trước mặt nàng có rất nhiều người mặc áo bào màu trắng. Một người bên trong cười nói với nàng: "Chúc mừng vượt qua cửa thứ nhất, đi đo tu vi ở linh thạch kiểm nghiệm tu vi đi."
Nàng thấy một tấm bia đá to lớn màu xám, vỗ một chưởng tới. Ánh sáng màu tím phóng lên tận trời.
Nàng nghe được tiếng hoan hô, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.
Tiêu Liên Nhi vừa mông lung vừa vui mừng khi nhìn thấy Nhược Thủy đạo quân. Ông cầm tay nàng, cười ha ha nói: "Ngoan, gọi sư phụ đi!"
Nàng đang trở lại kiếp trước sao? Nàng vội vàng dựa vào người Nhược Thủy đạo quân, thì thầm nói: "Sư phụ!"
Đúng, đúng là trở lại kiếp trước. Nàng tuyệt đối sẽ không rơi vào bẫy của Hàn Tu Văn.
"Khinh Trần đâu, đây là sư huynh cua con, Hàn Tu Văn."
Hàn Tu Văn đứng trong đại điện. Gã mặc áo bào trắng, dáng người rất cao, mặt mũi tuấn tú: "Khinh Trần sư muội, sư huynh tặng muội quà gặp mặt."
Gã đưa một túi chứa đồ tới.
Không, bây giờ chưa phải là thời điểm vạch trần gã. Nàng nhận lấy túi chứa đồ rồi nhẹ giọng cảm ơn.
Gã lại đưa một bọc quần áo tới: "Khinh Trần, muội thích không?"
Nàng nhận lấy rồi mở ra, là một bộ Tuyết Tằm tản ra ánh sáng như băng tuyết. Nàng gói hết lại, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Ta không thích!"
Gã giữ tay nàng lại, ánh mắt hiện ý cười: "Sao nàng lại không thích chứ? Nhất định nàng sẽ thích. Thay đi."
"Ta không thích!" Nàng kiêu ngạo nhìn gã, chỉ ra cửa phòng: "Ra ngoài đi!"
Gã bước từng bước một tới: "Khinh Trần, nàng lại giở tính trẻ con ra rồi. Ta là trượng phu của nàng, đây là nhà của chúng ta, nàng muốn ta đi đâu?"
Gã mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại ôn nhu: "Nhược Thủy chết rồi. Ông ta không giúp được nàng đâu, nàng có thể trốn tới nơi nào chứ?"
Đây chẳng phải là một đời mới sao? Sư phụ sẽ không chết, nàng sẽ không lấy Hàn Tu Văn, sẽ không để cho gã đạt được dã tâm. Nàng quay đầu nhìn xung quanh, là gian phòng trúc màu vàng, màu lá đỏ ngoài cửa sổ càng đậm.
Trong tay Hàn Tu Văn có một viên thuốc: "Uống nó đi."
Nàng liều mạng lắc đầu, thân thể trở nên cứng ngắc, ngay cả đầu cũng không cử động được. Hàn Tu Văn đến gần, ôm lấy eo nàng. Không, nàng nhất định phải có cách. Trong tay đột nhiên nhiều thêm một con dao găm. Đầu ưng thân rắn, khắp cả thân dao đều là những cái vảy tinh mịn màu vàng kim. Tạo hình kỳ quái đó mang theo một luồng hơi thở dị thường.
Nắm lấy dao găm, toàn thân nàng tràn đầy sức mạnh, đâm một nhát vào người Hàn Tu Văn.
Hàn Tu Văn ngã xuống dưới con dao găm, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Cuối cùng nàng cũng giết được gã, Tiêu Liên Nhi cầm dao găm mà trong nhất thời cảm thấy không thể tin được.
"Sư phụ!" Nàng chạy vội ra ngoài.
Điện Bắc Thần không có một ai. Một con Thủy Kỳ Lân đứng thẳng trên mái hiên điện bay về phía nàng: "Ông ấy không có ở đây. Nhược Thủy đạo quân đã sớm chết rồi."
Sao có thể như thế? Nàng cúi đầu nhìn áo bào trắng trên người mình. Đây là trang phục của Nguyên Đạo Tông, nàng vẫn là đệ tử của Nguyên Đạo Tông. Hàn Tu Văn bị nàng giết rồi, sư phụ sao có thể chết được chứ?
Một loạt tiếng cười truyền đến từ cửa đại điện. Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên, thấy Hàn Tu Văn dẫn theo Thạch Thanh Phong và đệ tử điện Bắc Thần đi tới, Thạch Thanh Phong chỉ về phía nàng: "Tiêu Liên Nhi, cấu kết Ma Môn…"
Từng tia lửa đầy trời chụp xuống nàng, nàng muốn nghe rõ xem Thạch Thanh Phong đang nói gì, nhưng lại không nghe được. Sơn Hà Võng chụp xuống người nàng, nàng lập tức tỉnh lại.
Mở mắt thấy mình đang nằm trên tảng đá, ánh nắng chói mắt từ trên đỉnh núi chiếu xuống, nàng nhấc tay lên che mắt.
Nàng đang ở đâu đây? Tiêu Liên Nhi hơi hoảng hốt. Nàng ngồi dậy, ký ức đột nhiên tràn về. Đúng, di tích Chúc Long mở ra, nàng và Diệu Thủ Vân kết bạn đi về phía Nam. Sau đó đạt được cỏ Chúc Long, bị người Nguyên Đạo Tông nhận ra hình dáng. Diệu Thủ Vân bị thương, một mình nàng bay qua hẻm núi Tiên Kiếm, tới được rừng rậm Man Hoang.
Không không, là một con chim cắt mang tên Bạch Mao bắt được nàng ở hẻm núi rồi đưa tới rừng rậm Man Hoang. Nó muốn Hóa Hình Đan. Yêu thú không biết luyện đan. Nàng đã thỏa thuận xong với con chim cắt tên Bạch Mao rằng chờ nàng khôi phục, sẽ giúp nó luyện đan.
Bên cạnh người nàng có một cái thẻ ngọc, nàng dùng thần thức xem xét: "Đan phương của Hóa Hình Đan?"
Nàng cầm thẻ ngọc, trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh một bàn tay đã nhét thẻ ngọc này vào tay mình. Ai đã đưa cho nàng? Nàng không nhớ ra được, làm thế nào cũng không nhớ ra được. Trán nàng dần dần thấm đẫm mồ hôi. Đầu đã hơi đau nhức. Được rồi, không nghĩ nữa. Nàng cất cái thẻ ngọc đó đi.
Đáy lòng vừa động, Tiêu Liên Nhi thấy trong đan điền mình có thêm một ngọn cỏ nhỏ bé khoảng chừng một tấc màu đỏ. Gảy nhẹ ngón tay một cái, chân khí ba màu trắng, tím và xanh xuất hiện ở đầu ngón tay nàng.
"Ta phải thu đủ năm món đồ đại diện cho ngũ hành, vậy thì mới có thể kết đan." Nàng cũng không biết tại sao lại có ý nghĩ như thế, giống như là đương nhiên nên làm như vậy.
Tiêu Liên Nhi thu thẻ ngọc lại, bay lên ngọn núi.
Nàng nở nụ cười: "Ngọn núi này gọi là núi Nồi Đá là được. Ai lại rảnh rỗi mà làm một cái nồi đá ở đây thế nhỉ?"
Trên không có một cái bóng xám bay tới, Bạch Mao hạ xuống bên cạnh nồi đá: "Ngươi nói sẽ nấu canh cá cho ta ăn, bảo ta làm nó mà."
Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh khi mình nấu canh cá, Bạch Mao nói rằng rất ngon. Nàng bảo nó làm một cái nồi lớn. Tiêu Liên Nhi a một tiếng: "Được, ta sẽ dùng cái nồi này nấu một nồi canh cá."
Từng thân cây to được đốt lên dưới đáy nồi. Nàng dùng Dẫn Thủy Quyết cọ rửa nồi đá, con sư tử tím lông xoăn mang bốn con cá tới.
Nước canh sôi sùng sục, tản ra hương thơm nức mũi. Tiêu Liên Nhi đứng trên không, nhìn chăm chú vào thịt cá bập bềnh trong nồi, luôn cảm thấy như mình đã thấy qua cảnh này ở nơi nào đó.
"Ngươi đến Nam Hoang đã nửa năm rồi, vết thương của ngươi cũng đã lành rồi. Lúc nào thì luyện Hóa Hình Đan cho chúng ta?"
Canh cá trắng như tuyết, ngọn lửa tắt, một con sư tử và một con chim cắt đứng ở cạnh nồi đá ăn rất vui vẻ.
Một mảnh vụn băng ngưng lại theo thành nồi, Tiêu Liên Nhi ngồi xuống, bê bát mà ăn chậm rãi. Nàng nhìn sang bên cạnh, cảm thấy rất kỳ quái, sao lại cứ có cảm giác như thiếu mất một người vậy chứ?
Giọng nói của Bạch Mao cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng uống một hơi cạn sạch canh trong bát: "Đã tìm đủ nguyên liệu chưa?"
"Chỉ còn thiếu Địa Xà Y thôi. Nó ở trên một ngọn núi phía Nam, có cấm chế, chúng ta chưa thể nào vào được. Chúng ta có thể dẫn ngươi đi." Bạch Mao đi vài bước trên đỉnh núi rồi bay lên không.
"Được." Tiêu Liên Nhi vẫn chưa nghĩ ra là ai nhét thẻ ngọc đó cho mình. Bạch Mao cứu được nàng, nàng lại có đan phương của Hóa Hình Đan, giúp chúng nó luyện chế Hóa Hình Đan cũng là việc nên làm.
Nàng bay lên ngồi trên lưng Bạch Mao.
Chim cắt xám và con sư tử tím hóa thành hai đạo ánh sáng bay về phía Nam. Tiêu Liên Nhi quay đầu, thấy đỉnh núi Nồi Đá ngày càng nhỏ, đột nhiên hỏi Bạch Mao: "Bạn của ta đâu?"
Chim cắt xám lắc lư một chút rồi đáp khô khốc: "Ta chỉ cứu được một mình ngươi."
Tiêu Liên Nhi nhớ lại. Thẻ ngọc có lẽ là do Diệu Thủ Vân kín đáo đưa cho mình. Hắn có một đôi bàn tay được điêu khắc từ bạch ngọc, được Lý Đào An của Ngọc Thanh Môn gọi là "ngọc thủ".
Đầu nàng giống như là lập tức trở nên thông suốt, đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.
"Bạch Mao, ngươi có biết chỗ nào có kỳ thảo dị quả thuộc tính Thổ và Kim không?" Tiêu Liên Nhi thoải mái thưởng thức vẻ đẹp của rừng rậm Nam Hoang, thuận miệng hỏi một câu.
"Chúng ta đã tìm cả nửa năm nhưng chưa tìm được. Nhưng mà, Nam Hoang có một chỗ rừng đất đá, thuộc tính Thổ cực kỳ mạnh, không biết là có bảo bối hay không."
Tìm nửa năm rồi? Nửa năm trước, nàng có nhờ chúng nó tìm kiếm rồi ư? Tiêu Liên Nhi không nhớ được, có lẽ nàng đã thuận miệng nhờ.
Cứ bay qua một khu vực, bên cạnh nàng lại có thêm một con yêu thú cấp cao.
"Chúng ta đều có địa bàn riêng. Đây là của bọn chúng. Chúng ta đều muốn Hóa Hình Đan, nguyên liệu mà mỗi một địa bàn tìm được đều không giống nhau." Bạch Mao giải thích một cách đơn giản.
Ý là đám yêu thú Nam Hoang liên hợp lại tìm nguyên liệu sao? Tiêu Liên Nhi nhìn qua đội hình đằng sau ngày càng khổng lồ, mơ mộng dẫn bọn chúng tấn công Nguyên Đạo Tông thì uy phong đến thế nào.
Trong lòng vô thức cảm thấy đáng thương cho bọn chúng. Bọn chúng không ra khỏi được hẻm núi Tiên Kiếm. A, sao nàng lại biết điều này? Một cơn gió thổi qua, Tiêu Liên Nhi rùng mình một cái. Biết rằng có điều gì đó không bình thường, nhưng nàng nghĩ mãi không ra nguyên nhân.
Bay nửa tháng thì đến được phía trước một ngọn núi. Đám yêu thú ngừng lại.
Xung quanh ngọn núi dốc đứng, đỉnh núi có cây xanh râm mát, bên vách núi có xây dựng mấy tòa cung điện bằng gỗ.
"Phía cung điện có mùi của Địa Xà Y." Một con chó to có đôi cánh dài hít gió thổi tới, rất đắc ý nói: "Ta ngửi được."
"Cấm chế là dạng gì?" Tiêu Liên Nhi thấy đám yêu thú vây quanh ngọn núi thành một vòng, sắp xếp ngay ngắn, như thể vẽ nên trước mặt một vùng ranh giới vậy.
Bạch Mao nói: "Chúng ta không thể vào được. Chỉ có con người mới vào được thôi."
Tiêu Liên Nhi bay lên, cực kỳ tự nhiên vươn tay, một nhánh cây xanh biếc xuất hiện trong tay nàng. Một đoạn hình ảnh nhảy vào trong đầu nàng: Bên trong bí cảnh, nàng, Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y trông thấy một gốc đại thụ màu đen nhánh. Trên ngọn cây có từng tia sét màu trắng kết thành lưới. Thân cây mọc ra một nhánh cây dài hơn một thước, màu xanh óng ánh rất đáng yêu, trông như được điêu khắc từ bích ngọc vậy.
Có người bay qua bẻ cành xanh, sét bắn tung tóe. Người kia ghé vào bên trên nham thạch, ngẩng đầu cười với nàng.
Ai? Là ai đã bẻ nhánh cây màu xanh ấy cho nàng? Khuôn mặt của người đó mơ hồ không rõ, nàng không sao thấy được rõ ràng. Nàng bế quan thu phục cỏ Diễm Xà nửa năm. Nửa năm qua giống như đang nằm mơ vậy. Trong trí nhớ của nàng xuất hiện thêm một vài thứ và lại quên đi một vài thứ. Ký ức giống như bị đánh nát, có một số mảnh vỡ không tìm lại được.
"Tiên tử, toàn bộ chúng ta trông cậy hoàn toàn vào ngươi."
Tiêu Liên Nhi đột nhiên hồi thần, thấy đám yêu thú đang nhìn mình đầy trông mong. Được rồi, sau này hẵng nghĩ vậy. Nàng tung mình bay về phía cung điện trên đỉnh núi.