Bên trong Cẩm Y Phường chia thành hai Nội các, có một con đường nhỏ thông cả nam bắc ngăn cách hai khu vực dành cho nữ khách và nam khách. Thẩm Giới đợi ở gian ngoài, Quan Linh khoác trường bào của hắn, đi theo nữ hầu đến sương phòng để tắm gội thay xiêm y.
Nàng cởi xiêm y, ngâm mình trong nước tắm ấm áp, sắc mặt từ từ hồng hào lên, tóc ướt dán ở phía sau lưng, cánh hoa hồng và hương thảo nổi lềnh bềnh trên mặt nước, che khuất thân thể trắng nõn của thiếu nữ dưới làn nước tắm sẫm màu.
Quan Linh nâng một bên ngọc nhũ lên, chỉ thấy trên làn da trắng nõn là rất nhiều vệt đỏ ái muội, một đường kéo dài đến xương quai xanh, trước ngực càng dày đặc những dấu hôn giống như hoa mai đỏ, mơ hồ còn hơi ngứa, đỏ bừng giống y như mặt nàng lúc này.
Quan Linh hận không thể vùi cả mặt vào trong nước, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ lư hương trong xe Thẩm Giới có đốt loại hương nào đó có tác dụng thôi tình, bằng không vì sao hồi nãy nàng ngồi trong lòng hắn đã rối loạn, suýt thì không nhịn được mà phiên vân phúc vũ cùng hắn bên trong xe ngựa?
Kiếp trước nàng nợ Thẩm Giới một mạng, nếu hắn muốn thân thể của nàng, Quan Linh cũng nguyện ý cho hắn, chỉ là mây mưa thì dễ, cưới hỏi đàng hoàng lại khó. Nếu nàng muốn ở lại bên cạnh hắn, có thể làm thị nữ, có thể làm sủng thiếp, chỉ là không thể trở thành thê tử duy nhất của hắn.
Quan Linh đã không để bụng thứ gọi là danh phận, những tình cảm tinh tế phức tạp ấy ở trong mắt nàng đều không quan trọng bằng tài sản và tính mạng của Thẩm Giới.
Quan Linh mơ hồ đoán được, kiếp trước có lẽ là do nàng thay mận đổi đào, gả vào vương phủ với thân phận thiên kim tướng phủ, sau này bị bại lộ, làm Hoàng đế cảm thấy chuyện này liên lụy tới Thẩm Giới.
Nàng từng nghe nói thủ đoạn dã man mà Hoàng đế dùng để đối đãi phu thê Ngụy Vương, ông thà trục xuất một vị Hoàng tử xuất sắc như vậy, để hắn thân chết tha hương, cũng không thể chịu đựng việc một nữ tử xuất thân thấp hèn gả vào hoàng thất, họa loạn triều cương.
Nhưng mà tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi của Đại tướng quân, càng không nói đến chuyện khi đó Thẩm Giới rõ ràng đã sắp cưới người khác, tình cảm giữa hai người ngày càng phai nhạt, cuối cùng lại giống như người lạ, bản thân nàng gần như bị biếm vào lãnh cung.
Sau này Thẩm Giới hạ chỉ trục xuất nàng khỏi vương phủ, bởi vì một vài biến cố bất ngờ mới tạm thời ngừng lại, chỉ giam nàng ở trong phủ. Thẩm Giới đã tuyệt tình như vậy, khiến nàng mất hết hy vọng, vì sao Hoàng đế còn không buông tha hắn.
Trừ Hoàng đế ra, nàng không nghĩ ra người thứ hai trên đời này có thể làm mưa làm gió, đẩy ŧıểυ vương gia dưới một người trên vạn người vào chỗ chết.
Nhớ tới chuyện phu thê ly tâm kiếp trước, trong lòng Quan Linh vẫn thấy đau đớn, nàng từng hận Thẩm Giới đến mức ruột gan như đứt thành từng khúc, nhưng hôm nay nàng mới hiểu, khi đó hắn cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Năm nàng hai mươi tuổi, tình cảm giữa Quan Linh và Thẩm Giới đã điêu tàn đến mức chẳng còn lại bao nhiêu, Thanh Nguyên nói nàng không sống được bao lâu nữa, nàng không tin số mệnh, nhưng Thẩm Giới lại tin, hắn âm thầm lấy chính bản thân làm thuốc dẫn, lấy mạng đổi mạng, chuyển tai tục phúc, dùng ngọc Kỳ Linh đổi lấy cuộc sống khỏe mạnh cho nàng.
Cho nên ở kiếp trước, hắn cũng giống như thuở niên thiếu, yêu nàng mà không cần lý do, cũng vì bị nàng lừa gạt tính kế mà hận nàng rất nhiều.
Quan Linh cũng nhớ tới, giữa phụ thân Quan Hằng và mẫu thân Ninh Chân, cũng từng có khoảng thời gian tình chàng ý thiếp tốt đẹp. Chỉ là, sau khi Quan gia liên tục bị biếm truất, tinh thần phụ thân cũng trở nên sa sút, tình yêu của ông ta dành cho mẫu thân cũng nhạt dần rồi cạn kiệt.
Lúc phụ thân khí phách hăng hái nhất, Quan Hằng vẻ vang thành hôn với nữ tử mà ông ta yêu rất nhiều năm, Quan gia chiến công hiển hách liên hôn với Ninh phủ nhiều thế hệ trâm anh thế phiệt, thật là duyên trời tác hợp.
Ai cũng không ngờ được rằng chuyện này sẽ đưa tới lòng nghi ngờ của Hoàng đế, cuối cùng liên lụy cả Quan gia, tổ phụ chết oan chết uổng, trong lòng phụ thân hối hận tự trách, ông ta không dám đối mặt với mẫu thân.
Sau này mẫu thân vẫn luôn sống không vui vẻ, buồn bực mất sớm, ngày ấy Tây Cương có một trận tuyết lớn, chặn hết cả đường núi.
Phụ thân nghe được tin dữ, quỳ dưới nền tuyết không dậy nổi, râu tóc bạc trắng sau một đêm. Ông ta đã từng tràn trề nhiệt huyết, thề muốn kiến công lập nghiệp, nhưng ý chí ấy cũng chìm sâu dưới vực thẳm sau sự ra đi của thê tử kết tóc.
Vị tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa mặc giáp kia, giống như một ngôi sao băng xán lạn xẹt qua bầu trời, rơi xuống nơi hoang dã, cuối cùng ảm đạm mất đi ánh sáng.
Quan Linh cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở ngực khiến nàng không thở nổi, những chuyện rắc rối phức tạp ấy, nhìn qua thì không liên quan gì tới nhau, thật ra lại trùng trùng điệp điệp, rút dây động rừng.
Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải đất của Thiên tử. Ở trên đất này, dân nào mà không phải dân của Thiên tử. Thiên tử nghĩ sai thì hỏng hết, có bao nhiêu thế gia đại tộc bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt, có bao nhiêu con người nhỏ bé như nàng chống lại được cả đời gió sương.
Quan Linh nghiền cánh hoa trong lòng bàn tay thành mảnh nhỏ, trên mặt nàng hiện lên sự lạnh lùng kiên quyết, kiếp này nàng được trọng sinh, chẳng sợ phải chống lại người tôn quý nhất thế gian, nàng tuyệt đối sẽ không để bi kịch kiếp trước lặp lại lần nữa.
Việc cấp bách hiện giờ là phải điều tra rõ chuyện kiếp trước, phải hiểu được ở thời điểm nào sẽ phát sinh chuyện gì, như vậy thì nàng có thể chuẩn bị sẵn sàng, ngăn cản chuyện kiếp trước lại diễn ra.
Hiện giờ người duy nhất có thể giúp nàng là Đại sư Thanh Nguyên, có lẽ Lão quốc sư trong vương phủ cũng biết chuyện. nhưng Quan Linh không muốn liên lụy Thẩm Giới.
Giống như kiếp trước, Thẩm Giới lừa nàng, lặng lẽ dùng ngọc dẫn tai để chắn tai họa cho nàng, giờ phút này nàng cũng muốn bảo vệ hắn, được ăn cả ngã về không.
Sự thật kiếp trước nhất định rất thảm khốc, làm người ta đau đớn muốn chết, có lẽ còn liên quan tới Hoàng đế mà Thẩm Giới cực kỳ kính yêu, nàng không nghĩ, cũng không muốn để hắn thừa nhận những đau đớn ấy lần nữa. Thẩm Giới vất vả lắm mới sống lại một đời, quên mất ký ức kiếp trước, vậy thì cứ để hắn quên đi.
Cho dù tình ý của Thẩm Giới dành cho nàng có lẽ chỉ là bề ngoài, cho dù vĩnh viễn hắn cũng không nhớ rằng hắn đã từng yêu nàng tới mức không màng sống chết, chỉ cần đời này Thẩn Giới sống vui vẻ, sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an mạnh khỏe, nàng cũng chẳng còn xa cầu thêm gì nữa.