“Làm sao thay quần áo mà lâu như vậy?” Thẩm Giới đẩy tấm rèm lụa ra, chậm rãi đi về phía sau tấm bình phong. Hắn nhìn thấy Quan Linh đang ngâm mình ở trong thùng tắm, hơi nước mù mịt, không nhìn rõ cả mặt nàng.
Hắn không nhịn được mà bật cười: “Bổn vương khổ sở chịu rét chờ đợi ở bên ngoài, nàng thì hay rồi, ở đây ngâm mình tắm rửa, dùng nước ấm tắm rửa đến mức nõn nà.”
“Chàng mau đi ra ngoài đi, ta lập tức đi thay quần áo.” Quan Linh đang say mê suy nghĩ điều gì đó, nên không chú ý đến thời gian, nàng cũng không muốn hắn xông thẳng vào đây để tìm nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, tiện tay vớ lấy một cục xà phòng ném xuống dưới chân hắn, xua đuổi nói: “Chàng đứng ở đây thì làm sao ta thay quần áo được.”
Thẩm Giới không những không lùi lại mà còn tiến lại gần nàng hơn, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai tròn trịa mềm mại của nàng. Hắn nhìn những cánh hoa ở trong nước, vô cùng thích thú nói: “Bổn vương muốn hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo.”
“Tại sao chàng không nói là muốn nhảy vào đây để tắm uyên ương cùng với ta?” Quan Linh co người vào bên trong nước, sống lưng dán vào thành thùng, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn đang giận dữ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, nói bằng giọng điệu giận dỗi: “Đồ háo sắc thối tha.”
“Nếu như Vương phi đã đã có nhã ý mời ta, Bổn vương cung kính không bằng tuân mệnh.” Thẩm Giới cười rất tươi, nhưng mà đó chỉ là lời nói đùa, hành động của hắn cũng không thật sự đối xử khinh bạc nàng.
Hắn lấy chiếc lược bằng gỗ đào ở bên trong hộp gỗ san hô ra, nắm mái tóc dài của nàng ở trong lòng bàn tay, tỉ mỉ chải từng lọn tóc, lấy khăn lụa sạch sẽ lau sạch nước, rồi dùng trâm gỗ quấn tóc lên, vấn ở trên đầu.
Quan Linh vốn dĩ còn đang muốn phỉ nhổ hắn, Vương phi cái gì, ai là Vương phi của hắn, nhưng lại bị động tác dịu dàng lần này của hắn làm cho kinh ngạc. Nàng ngơ ngác, không biết nên đặt hai tay ở đâu, mặc kệ hắn dùng một bộ trang phục bằng lụa bọc lấy cơ thể mình, ôm nàng ra khỏi thùng nước. Nàng giống như một con chim non đang sợ hãi nép mình vào bên trong ngực hắn, hơi nước ở trên người cũng dính vào áo khoác ngoài của hắn.
“Cái này…Hình như là chuyện chỉ có vợ chồng mới làm thôi, Vương gia…” Quan Linh được sủng ái mà kinh ngạc, tim đập như sấm, mặt nóng bừng giống như bị lửa thiêu, thật ra thì quan hệ của bọn họ vẫn còn chưa đến mức này.
Thân mật như vậy, dường như lập tức trở về những năm tháng hạnh phúc nhất của bọn họ trước đây, khi bọn họ mới vừa kết hôn.
“Khi còn ở trong mộng, ta và nàng đã cùng nhau làm chuyện này, cho nên cũng chả có gì mới lạ cả, chỉ là thấy hơi mơ hồ, tỉnh dậy là quên hết sạch. Hôm nay tự mình trải nghiệm qua, mới biết được vì nàng làm những việc tầm thường nhỏ nhặt này, hóa ra có hương vị như vậy.
Thẩm Giới ôm lấy eo nàng, bế nàng vào trong phòng thay đồ, người của Cẩm Y Phường đã chuẩn bị xong mấy bộ quần áo, còn có hai chiếc áo nhỏ thêu hoa, tất cả đều được làm từ lụa Tô Châu thượng hạng, chỉ khác nhau về màu sắc.
“Chàng lại mơ thấy những chuyện này sao?” Quan Linh hơi giật mình, nàng ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Giới. Nàng có hơi đau lòng ôm lấy hắn, dùng giọng nói nhỏ nhẹ ngập ngừng nói: “Từ nay về sau chàng đừng mơ những giấc mơ như vậy nữa.”
Phán quan đã lấy đi ký ức của hắn, để hắn được sống một cuộc đời mới trong sạch, những chuyện xấu xa nhơ nhớp ở kiếp trước, nàng hy vọng hắn vĩnh viễn không phải nhớ lại nữa.
Ngày hôm đó sau khi ra khỏi Cẩm Y Phường, Thẩm Giới đưa Quan Linh về Tướng phủ, bởi vì cần tránh sự nghi ngờ nên hắn không đích thân đưa tiễn nàng đến nội viện, chỉ thả nàng xuống ở cuối đường cách cửa lớn của Tướng phủ mấy chục mét để quan sát.
Quan Linh xuống xe ngựa, đứng ở chỗ cũ vẫy vẫy tay với Thẩm Giới. Mãi đến khi thân ảnh màu vàng dần dần đi xa, nàng cũng không đi thẳng về Tướng phủ, mà xoay người đi đến chùa Phù Sơn.
Nàng quyết tâm muốn quấy lấy Thanh Nguyên để biết được toàn bộ sự thật về kiếp trước, chỉ là lần này thủ đoạn của nàng sẽ không quá khích giống như kiếp trước, khiến nhiều người vô tội bị vạ lây, hại nhiều người phải chết vô ích.
Sau khi Quan Linh lên núi lập tức tiến quân thần tốc đi thẳng vào bên trong thiền viện của Thanh Nguyên đại sư, nàng chỉ nhìn thấy hai ŧıểυ hòa thượng mặc quần áo xanh ở bên trong viện đang quét dọn tuyết đọng ở trước cửa viện, bên trong thiện phòng màu vàng tĩnh mịch không có một bóng người.
“Xin hỏi hai vị sư phụ, Thanh Nguyên đại sư hiện giờ đang ở đâu?” Cô nhẹ nhàng làm lễ với ŧıểυ hòa thượng. Nàng nhìn thấy bọn họ đột nhiên nhớ tới A Thất ở Tây Cương xa xôi, hiện giờ chắc thằng bé cũng được tám chín tuổi rồi, mặt mũi càng lớn càng đẹp, vóc dáng cũng không khác hai đứa bé đang đứng ở trước mặt nàng lắm. Lục Tiệm Chi còn từng khen ngợi rằng trên người A Thất có khí chất Vương hầu và tướng lĩnh ở trước mặt nàng, một ngày nào đó chắc chắn sẽ có thành tựu rất lớn.
“Đại sư xuống núi niệm pháp hóa duyên ở trong dân gian, trước khi đi ngài có dặn dò, nếu có một vị nữ thí chủ tới tìm ngài, thì bảo bọn ta đưa phong thư này giao cho vị thí chủ đó.”
Vị ŧıểυ hòa thượng mặc quần áo xanh đến gần Quan Linh hơn một chút, buông cây chổi cán gỗ ở trong tay xuống, xoa xoa bàn tay vào vạt áo, sau đó móc một phong thư từ bên trong ống tay áo ra, cúi đầu đưa cho Quan Linh.
Quan Linh nhận lấy thư, lập tức xé phong thư ra, chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ màu vàng nhạt viết cẩn thận ở trên giấy viết thư màu vàng.
“Vương phi nương nương muốn biết chuyện kiếp trước, chỉ cần tìm được ngọc dẫn tai là được, không cần làm khó đệ tử ở trong chùa.”
“Nương nương và Vương gia kiếp trước cả hai đều cầm ngọc mà chết, nên bên trên ngọc Kỳ Linh có ký ức của nương nương, còn ký ức kiếp trước của Vương gia, đương nhiên ẩn giấu ở bên trong ngọc dẫn tai.”
Ánh mắt của Quan Linh rơi vào bốn chữ “Cầm ngọc mà chết”, khi Thẩm Giới chết rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào, tại sao đã đi tới bước đường cùng, hắn vẫn không chịu vứt bỏ miếng ngọc không may mắn kia?
Nàng thu hồi suy nghĩ của mình, gấp bức thư lại, cuộn nó vào bên trong tay áo, không chút suy nghĩ lập tức đi xuống núi. Xem ra lão hòa thượng này đã đoán được bảy tám phần tâm tư của nàng, cho nên mới quyết tâm tránh mặt nàng.
Nàng nghe thấy Thẩm Giới nói với Vệ Ngu là ngọc Kỳ Linh ở bên trong hoàng lăng Chiếu Ảnh, Quan Linh có hơi do dự, không nói kinh đô của nước Chiếu Ảnh còn xa xôi hơn Tân Cương, mà có gần trong gan tấc thì nàng cũng không dám tùy tiện đến đó.
Đất nước của người Chiếu Ảnh bị diệt, kinh đô cũng từng bị đốt giết cướp bóc, hoàng cung biến thành một đám tro tàn ở trong một cuộc hỏa hoạn, bá tính bị giết chết. Những người may mắn chạy trốn thoát được, thì mấy chục năm ngũ cốc không sinh trưởng, cỏ dại mọc hoang, nên đã sớm trở thành một tòa thành chết chóc. Ở sâu bên trong hoàng lăng càng âm u tĩnh mịch hơn, ngay cả bọn trộm mộ cũng phải chùn bước, vậy thì một nữ nhân như nàng có thể đi vào được.
Nàng muốn đi tìm Lục Tiệm Chi, mời hắn đi cùng nàng tới đây, hắn đã từng làm thị vệ thân cận cho nàng từ khi nàng còn nhỏ, nếu biết nàng một thân một mình lẻn vào hiểm cảnh, chắc chắn sẽ theo sát nàng suốt cả quãng đường. Chỉ là hiện nay, Ninh Gia đang bị bệnh, hắn ngoài bận rộn quân vụ, còn phải dành thời gian đi chăm sóc Ninh Gia, không thích hợp phân thân ra để đi cùng cô được.
Về phần Thẩm Giới, đó là vật tuẫn táng của mẫu phi hắn, nếu cô trực tiếp tới tìm hắn bảo là muốn miếng ngọc đó, hắn từ chối thì không sao, còn nếu mà hắn lại bảo người mang tới cho nàng, vậy thì chẳng phải là không xứng làm một người con, phạm sai lầm lớn nhất trong thiên hạ.
Sau khi Quan Linh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định sẽ tự mình tới lăng mộ để trộm ngọc. Kiếp trước nàng cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu, trộm một món đồ chắc cũng không tính là gì. Về phần âm khí nặng nề của Hoàng lăng, không người nào dám tới, nàng đã từng đi qua âm tào địa phủ, vậy thì càng không sợ hãi những món đồ của dương thế kia.