Xe ngựa di chuyển không nhanh không chậm, Quan Linh nhấc rèm châu lên, nhìn phố xá náo nhiệt, phong cảnh phồn hoa, nàng buông rèm, quay đầu lại hỏi Thẩm Giới: “Chàng định đưa ta đi đâu?”
“Cẩm Y Phường.” Ánh mắt Thẩm Giới lướt qua lớp vải mỏng manh trên người nàng, nếu không có đóa mẫu đơn bằng tơ vàng thêu trước ngực che khuất tầm mắt, cảnh xuân no đủ tròn trịa của nàng đã sớm bị hắn nhìn hết. Thẩm Giới khụ khụ cười gượng hai tiếng, giọng nói rất mất tự nhiên: “Cũng không thể để nàng ăn mặc thế này về phủ Tướng quân.”
Quan Linh cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn, đập vào mắt nàng là thân thể trắng như tuyết như ẩn như hiện, hai cánh tay ngọc ngà càng không có lấy một mảnh vải che đậy, bộ xiêm y này, có mặc cũng như không. Vừa rồi nàng khóc quá thảm thiết, xiêm y cũng rơi rụng, váy sam vốn đã mỏng manh lại bị nước mắt làm ướt, vải dệt bọc quanh eo nàng càng thêm xuyên thấu, vô cùng mỹ diễm.
Quan Linh khoanh tay ở trước ngực, ngẩng đầu, nàng nhìn thấy khóe môi đang cười của hắn, Thẩm Giới rất là phong lưu mà ngắm nàng. Hai má nàng đỏ ửng lên, thẹn thùng không thôi, Quan Linh vội vàng nâng cánh tay lên, lòng bàn tay nàng che trên mắt Thẩm Giới, biểu tình hung dữ, rất là bá đa͙σ mà nói: “Chàng không được nhìn!”
“Không nhìn thì không nhìn, dù sao bổn vương đã nhìn rất nhiều lần.” Thẩm Giới cười nói, hắn môi hồng răng trắng, vô cùng động lòng người. Bàn tay nàng mềm ấm che trên mắt hắn, Thẩm Giới không nhìn thấy gì, nhưng cảnh tượng hoạt sắc sinh hương trong mộng lại từng màn từng màn xuất hiện trước mắt hắn.
Hiện giờ mộng đẹp cũng trở thành sự thật, giai nhân đang ở bên cạnh, xiêm y nửa cởi, vô cùng mê người. Thẩm Giới không thể kiềm chế, vô thức nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, một tay khác lướt qua áo gấm nửa che nửa lộ, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, hắn hơi dùng lực, nàng bị hắn ôm lên, nhào vào trong lòng hắn.
Quan Linh nửa ngồi trên đùi Thẩm Giới, nàng muốn giãy giụa từ chối, nhưng lại luyến tiếc sự thân mật đã lâu không thấy này, vậy nên cũng để mặc cho hắn ôm. Cánh tay nàng vòng qua cổ hắn, nàng cũng ôm chặt lấy Thẩm Giới, vùi mặt vào trong ngực hắn, giống như mèo nhỏ dựa sát vào nhau.
Thấy nàng chủ động, Thẩm Giới cũng không hề tốn sức giữ chặt nàng, hắn buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay Quan Linh ra, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia. Đầu ngón tay hắn lướt qua đuôi lông mày và khóe mắt nàng, nhéo nhéo cái mũi vểnh cao, cuối cùng dừng lại bên môi nàng.
Thẩm Giới nhìn Quan Linh, giống như đang hỏi ý nàng, thấy nàng nhắm mắt lại, mắt khép hờ, lông mi run rẩy, vì thế hắn cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm của nàng.
Mùi hương thơm ngào ngạt trong miệng Quan Linh dần dần truyền đến trên môi Thẩm Giới, bàn tay hắn nắm lấy đôi gò bồng đảo tròn trịa của nàng, từ từ xoa nắn, mỹ nhân trong ngực hắn sớm đã mềm nhũn như nước, giọng nàng vô cùng quyến rũ: “Thẩm Giới, đừng…”
Thẩm Giới ý loạn tình mê, nhưng hắn cũng biết, hiện giờ cả hai người đều có hôn ước, nếu hắn nhất thời xúc động cướp đi sự trong trắng của nàng, như vậy sẽ làm ô uế thanh danh của Quan Linh, khiến nàng không thể đứng vững trong thành Trường An này nữa.
Hắn mạnh mẽ áp chế ngọn lửa dục đang dần dần cháy lên dưới khoang bụng, chỉ là vô cùng khắc chế lại vô cùng mãnh liệt hôn lên môi nàng, ngón tay đẩy áo trong của Quan Linh ra, Thẩm Giới nắm lấy quả đào tròn trịa nõn nà kia, nhẹ nhàng xoa nắn, xúc cảm mềm mại khiến hắn yêu thích không buông tay.
Quan Linh cũng vô cùng khó chịu, nàng cảm thấy dòng khí trong cơ thể đều trở nên hỗn loạn, nàng ngẩng cổ lên đón nhận những nụ hôn dày đặc của hắn, thân thể đã mềm nhũn tới mức không thể chống đỡ, Thẩm Giới đành để nàng nằm thẳng trên sạp, thân thể hắn cũng nhẹ nhàng áp xuống, đè lên vòng eo liễu run run của nàng, cắn gáy ngọc của nàng rồi từ từ hạ xuống.
Môi hắn lướt qua đường cong phập phồng kiều diễm, hôn qua khe rãnh trắng như ngọc, sau đó ngậm một nửa quả đào kia vào trong miệng, đầu lưỡi trêu đùa hai trái anh đào màu son kia, khiến mỹ nhân rùng mình liên tục, nàng thở dốc một cách yêu kiều.
Thẩm Giới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt say mê của nàng, hắn lại hôn môi nàng, ngón tay nắm chặt eo nàng không đành lòng buông ra. Bên trong thùng xe nhỏ hẹp phù quang kiều diễm, hai người triền miên lâm li, cảnh xuân tươi đẹp động lòng người.
Thẩm Giới còn chưa đã thèm, nhưng hắn không dám tiếp tục lỗ mãng, chỉ đành dùng chăn che thân thể của Quan Linh lại, xoa xoa mồ hôi thơm trên thái dương nàng, hắn áy náy dỗ dành: “Chờ ta giải trừ hôn ước với Ninh tướng, sau đó vẻ vang mà cưới nàng về phủ, được không?”
Quan Linh mở mắt ra, trong mắt nàng trừ bỏ xuân sắc chưa tan, có có một tia đau xót khó có thể miêu tả, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu.
Quan Linh tự biết với thân phận nữ nhi của tướng quân biên cảnh, muốn ŧıểυ vương gia cưới hỏi đàng hoàng, phong nàng làm chính phi quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Thật ra, giờ phút này nàng thế mà lại nguyện ý làm chuyện phu thê với hắn, nếm thử sự thân mật thể xác, coi như nàng không biết chuyện tương lai, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.
Quan Linh kéo Thẩm Giới nằm bên cạnh nàng, nàng chủ động hôn lên mặt hắn, ngón tay quấn lấy tóc hắn, nàng chớp chớp mắt hỏi: “Thật ra ta không hiểu, tỷ tỷ so với ta còn đoan trang mạo mỹ hơn, vì sao chàng lại coi trọng ta?”
Nếu ở kiếp trước, Thẩm Giới yêu nàng là nhất kiến chung tình, bởi vì kiếp trước nàng dùng tướng mạo của bản thân, cho nên ŧıểυ vương gia nguyện ý cưới nàng.
Nhưng kiếp này, lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã cố tình họa trang dung giống Ninh Gia, dung mạo của Ninh Gia cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, vì sao hắn lại quấn lấy một người thân phận không rõ như nàng?
“Nàng cũng không kém tỷ tỷ của nàng.” Thẩm Giới lắc lắc đầu, hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đáp lại nàng, từng câu từng chữ đều rất trịnh trọng: “Thật ra bổn vương cũng không hiểu vì sao, lần đầu tiên gặp nàng, đột nhiên thấy có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.”
Như thể, nàng vốn là thê tử của hắn.
Đương nhiên hắn sẽ không kể cho nàng nghe về cảnh trong mơ hoang đường mê ly ấy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tình cảm của hắn dành cho nàng cũng rất mờ mịt, lần đầu tiên gặp nàng hắn đã cảm thấy hai người giống như đã quen biết từ lâu, chỉ là hắn đã đánh mất một đoạn ký ức quan trọng, vì thế quên mất nàng.
Mỗi lần bỏ lỡ nàng, mất hành tung của nàng, chẳng thể tìm thấy nàng giữa biển người mênh mông, cảm giác đau lòng không biết từ đâu tới, cũng không thể ngăn chặn kia như sắp nuốt chửng hắn.
Lần này hắn đi chiến trường ba năm, nàng đã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, suốt ba năm chưa từng thấy mặt, nhưng khi gặp lại nàng lần nữa, hắn vẫn khuynh tâm với nàng như trước, như thể chưa bao giờ cách xa.
“Ta chưa từng yêu bất cứ ai, càng không biết cảm giác động tâm là thế nào, nhưng mà nếu nàng cười, trong lòng bổn vương cũng cực kỳ vui sướиɠ, vừa rồi nàng khóc thảm thiết như vậy, bổn vương dù bị đánh một cái tát cũng không rảnh tức giận, chỉ nghĩ làm sao mới dỗ được nàng.” Hai người nằm kề sát bên nhau, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Giới nhìn mặt nàng gần trong gang tấc, trong lòng càng thêm vui mừng.
Quan Linh im lặng nghe hắn nói, nàng ghi tạc trong lòng, chuyện kiếp trước chưa rõ ràng, nàng cũng không dám hứa hẹn với hắn, nếu kết cục vẫn bi thảm như trước, nàng không thể chịu được nỗi đau âm dương cách trở thêm lần nữa.
“Thẩm Giới, ta phải điều tra rõ một số chuyện, đến lúc đó ta lại quyết định có thành thân với chàng hay không, được chứ?” Nàng cố tình giả vờ bình tĩnh, trong giọng nói cũng có chút xa cách, nhưng đôi mắt nàng lại dạt dào tình ý, làm thế nào cũng không giấu được.
“Nàng thích ta không?” Thẩm Giới nắm tay nàng hỏi.
“Rất lâu rất lâu về trước, ta đã vô cùng thích chàng.”
Nàng thành thật trả lời hắn, một giọt nước mắt trong suốt lại chảy xuống, len lỏi giữa làn tóc mai đen nhánh.
Nếu Thẩm Giới tin rằng trên thế gian này có quỷ thần, như vậy nàng nhất định sẽ nói cho hắn biết.