“Tiểu huynh đệ, có việc gì sao?”
Chu Mãn Thương ngập ngừng đưa chiếc rổ trong tay ra phía trước, trên mặt thoáng chút lúng túng, nhỏ giọng nói:
“Xin đại ca chuyển giúp rổ này đến nhà có đám cưới hôm nay... cứ nói là Chu Mãn Thương ở Chu gia thôn gửi lời chúc mừng tân hôn hai vị tân nhân.”
Chu gia thôn? Chu Mãn Thương? Ai vậy? Người thân bên nhà tân nương sao?
Nhưng nếu là họ hàng thì cớ gì lại chặn đường giữa chừng như thế…
Trần Đại Thạch nghĩ thầm, nếu lễ vật không mang đến Tiền gia mà lại chặn đường tặng cho đoàn rước dâu, thì rõ ràng là đưa cho Vệ gia rồi. Mà đã tặng lễ, bất kể là ai, cũng nên vào nhà ngồi ăn một bữa mới phải phép.
Thế là Trần Đại Thạch không nhận rổ, ngược lại còn đẩy thiếu niên vào giữa đoàn người, lớn tiếng bảo:
“Đi đi đi, vào nhà ăn tiệc!”
Chu Mãn Thương cả người ngẩn ra, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đám hán tử Đại Hà thôn vây lại:
“Tân nương rước về rồi, mau mau về uống rượu thôi! Đại Hổ hôm qua vừa săn được một con lợn rừng to tổ chảng, rượu ngon đồ ăn ngon đều sẵn cả, hôm nay ta kéo mấy huynh đệ đến làm một chầu cho đã!”
“Tiểu huynh đệ, nhà ngươi ở đâu thế?” – có người hỏi, thấy mặt lạ nên tò mò.
“Ta... ta ở Chu gia,” Chu Mãn Thương xách chặt cái rổ trong tay, miệng đáp, mắt lại lén nhìn về phía tân lang đang đi đầu, rồi lại liếc sang tân nương đang ngồi trên xe bò phủ khăn voan đỏ.
Cậu muốn đi cũng không dám bước, muốn gọi người cũng không dám mở miệng.
Đám người kia chẳng ai quen biết cậu, nên cũng chẳng để tâm, chỉ vội vã thúc nhau đi cho kịp giờ lành.
Trong xe bò, Đào Hoa trùm khăn voan đỏ, không thấy gì bên ngoài, chỉ cảm nhận được xe lắc lư chậm rãi suốt một quãng đường dài. Đường không xóc, nhưng lòng nàng lại bồn chồn chẳng yên, hai tay siết chặt, tim đập thình thịch không ngừng.
Cho đến khi bên tai vang lên tiếng ai đó nói nhỏ:
“Đến rồi.”
Ngay sau đó, một bàn tay to rộng vươn tới, bất ngờ nắm lấy tay nàng.
Đào Hoa theo phản xạ định rụt lại, nhưng bàn tay kia giữ chặt, không cho nàng rút về.
Nàng bị bàn tay kia nhẹ nhàng dìu xuống xe bò, bước qua chậu than, theo tiếng reo hò ồn ào của dân làng, chậm rãi bước qua ngạch cửa Vệ gia.
Trong chính sảnh, Vệ lão hán mặt mày hồng hào, ung dung ngồi ở vị trí chủ tọa.
Vệ Đại Hổ và Đào Hoa đứng trước hỉ đường, dưới giọng hô cao vút đầy hứng khởi của Vương đại nương:
“Giờ lành đã đến!”
Tiếng xướng vang lên, đôi tân nhân bắt đầu hành lễ bái đường.
Nhất bái thiên địa – tân nhân cùng quỳ, hướng về trời đất mà dập đầu bái lạy.
Nhị bái cao đường – hai người quay về phía Vệ lão hán đang ngồi ngay ngắn trên cao, cung kính quỳ xuống dập đầu.
Tam bái phu thê – hai người đứng đối diện nhau, khẽ cúi đầu hành lễ.
Đào Hoa chỉ thấy khăn voan khẽ rung lên theo từng cử động, nàng lập tức đứng thẳng người trở lại.
Tiếng xướng: “Lễ thành!” vừa dứt, trong ngoài phòng lập tức vang lên tiếng trầm trồ của dân làng đang đứng xem náo nhiệt.
Giữa tiếng ồn ào rộn rã, Đào Hoa được người dìu vào tân phòng.
Còn Vệ Đại Hổ thì lập tức bị đám trai làng trẻ khỏe trong thôn vây lại, cười đùa xô đẩy:
“Tân lang mà định chuồn vào phòng ôm tân nương sớm vậy sao? Không nhìn xem giờ nào rồi à?”
“Người đâu, mau giữ chặt tân lang lại cho ta, hôm nay nhất định phải chuốc hắn say mềm!”