“Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, mọi người cứ ăn uống hết mình, không say không về!”
“Hay lắm! Đã quá đã!”
“Tửu lượng tốt ghê!” – Tiếng tán thưởng vang lên bốn phía, bàn ghế rôm rả, bát đũa leng keng không ngớt.
Vệ Đại Hổ dẫn theo mấy người anh em bà con đi mời rượu từng bàn, uống đến đỏ cả mặt, ánh mắt sáng rỡ. Mấy thanh niên nghịch ngợm thấy vậy lại càng không buông tha, thi nhau chuốc rượu, nhất quyết ép hắn tối nay đừng hòng vào nổi tân phòng!
Mấy huynh đệ nhà họ Trần thì chạy đôn chạy đáo, vừa thay nhau đỡ rượu giúp Vệ Đại Hổ, vừa phải lo tiếp đón các bậc trưởng bối trong thôn.
Trong bếp càng bận rộn không kém, khói lửa nghi ngút, đồ ăn nóng hổi được mang lên liên tục. Nguyên con lợn rừng – chiến lợi phẩm săn được hôm qua – được đem ra chế biến không giấu giếm chút nào. Vệ gia đã mời thợ bếp giỏi trong thôn tới, ai nấy đều xắn tay áo nấu nướng hết mình.
Vì tin tức Vệ Đại Hổ săn được lợn rừng đã lan khắp Đại Hà thôn, hôm nay gần như cả thôn kéo đến dự tiệc. Vệ gia dỡ sạch cả sân, bày bàn tiệc ra khắp nơi. Ghế bàn chén đũa đều do khách tự mang đến. Ngoài trừ những nhà sĩ diện một chút thì ngay cả các hộ nghèo quanh năm chẳng có gì cũng bồng bế cả nhà sang ăn tân hôn, náo nhiệt chẳng khác gì hội làng.
Chuyện dắt cả nhà đi ăn ké như vậy, tuy trong lòng nhiều người có lẩm bẩm vài câu, nhưng rốt cuộc cũng không ai tiện nói thẳng ra trước mặt. Cùng lắm thì âm thầm bảo nhau rằng nhà đó chẳng biết xấu hổ, sau này trong nhà có việc, nhất định sẽ không mời họ nữa.
Lũ trẻ con thì mỗi đứa tay ôm một miếng xương thịt, vừa gặm vừa chạy nhốn nháo quanh các bàn tiệc, mặt mũi dính đầy dầu mỡ mà vẫn cười tươi rói.
Vài con chó trong thôn cũng chui rúc dưới gầm bàn, hít ngửi tìm mấy mẩu xương rơi.
Một bàn toàn các cụ lớn tuổi trong thôn thì vừa uống rượu vừa bàn chuyện đời. Họ nói chuyện từ thuế ruộng, thuế thân cho đến cả cái khoản mới mà quan huyện vừa bày ra. Đủ loại sưu cao thuế nặng thi nhau mọc lên, giờ đi lên huyện cũng không dám gánh gì theo, chỉ sợ lại bị bắt đóng thêm phí vô lý. Cũng may năm nay không có quân dịch, nếu không thì đúng là sống không nổi.
Mấy cụ già cứ thế thở dài thườn thượt, rồi lại bàn sang vụ mùa sang năm, mong sao trời thương mà cho mưa thuận gió hòa...
Còn đám thanh niên trai tráng thì chuyện trò xoay quanh việc lên trấn tìm việc lúc nông nhàn, vừa ăn vừa bàn chuyện tiền công cao thấp, than thở chuyện kiếm ăn khó khăn. Lâu lâu lại buông vài câu đùa cợt về mấy chuyện đàn bà con gái trong nhà, khiến cả đám phá lên cười ha hả.
Đám phụ nữ thì vừa ăn vừa canh con cái, lâu lâu lại tụm đầu rì rầm to nhỏ chuyện nhà chủ hôm nay. Có người bảo Vệ gia tuy nghèo nhưng thật thà, hào phóng. Một con lợn rừng nguyên con đem đãi khách, không tiếc phần nào, thật đúng là coi trọng nàng dâu mới này.
Lời vừa dứt, liền có một mụ đàn bà bật cười giễu cợt:
“Vệ gia sống thế nào không biết, mà cứ thích sĩ diện! Hôm nay náo nhiệt thế, ai biết ngày mai có phải thắt lưng buộc bụng mà nhịn đói không?”
Một người phụ nữ biết điều lập tức mắng lại: