Nhật Ký Nuôi Gia Của Thợ Săn Thời Cổ Đại

Chương 24

Trước Sau

break
Vụ mùa vừa kết thúc, mọi người đều thong thả hơn, nên ai có chút của ít lòng nhiều – người đem vài đồng tiền lẻ, người ôm theo mấy quả trứng, bó rau hay ít dưa muối – đều ghé sang nhà Tiền gia để góp vui, hưởng chút không khí ngày cưới.

Như thường lệ, hôm nay Tiền đầu bếp là người chủ trì việc nấu nướng. Là trụ cột trong nhà, ông bận tối mắt, không kịp ngơi tay, còn việc tiếp khách thì giao hết cho hai đứa con trai gánh vác.


Trong lúc không khí đang rộn ràng náo nhiệt, bỗng có người lớn tiếng hô:

“Tân lang tới rồi!”

Tức thì, mọi người đồng loạt quay đầu lại. Đám thanh niên trong thôn còn hào hứng ùa cả ra ngoài xem. Từ xa, tiếng sáo trống rộn rã vang lên, một đoàn người rước dâu đang tiến về phía Tiền gia.

Dẫn đầu là một nam nhân ngực đeo đóa hoa đỏ rực, dáng người cao lớn, vạm vỡ như núi. Bên cạnh hắn là một chiếc xe bò, trên cổ con bò cũng cột một bông hoa đỏ tươi nổi bật.

Tiếng kèn xô na vang chói tai, chỉ chốc lát, đoàn người bên Đại Hà thôn đã đến trước cổng nhà họ Tiền.

Hai thôn vốn cách nhau không xa, lại có quan hệ thông gia nhiều năm nên trong đám rước có không ít người quen. Ai nấy vừa đi vừa đùa giỡn, cười nói rôm rả, làm không khí càng thêm tưng bừng.

Mấy huynh đệ trong nhà Tiền gia ra dáng làm bộ chắn cửa, đám trai làng đứng trước sân thì cười đùa phụ họa, tiếng cười vang cả một góc sân.

Trước cửa phòng tân nương, Tiền Cẩu Tử dang hai tay nhỏ chắn trước mặt Vệ Đại Hổ, không cho hắn bước vào.

Đám hán tử trong sân liền hùa nhau trêu ghẹo, có người còn cố ý hét to:

“Cẩn thận đó, cường đạo tới cướp tỷ tỷ nhà ngươi rồi! Mau cản lại!”

Tiền Cẩu Tử lườm một cái, tuy còn nhỏ nhưng lanh lợi, nghe bọn họ trêu mà mặt không đổi sắc. Hắn ngửa đầu nhìn người đàn ông cao to trước mặt, rồi chậm rãi chìa tay ra.

Vệ Đại Hổ đã sớm chuẩn bị, lập tức lấy ra một bao lì xì, sau đó như ảo thuật rút thêm một gói bánh nhỏ đưa tới:

“Cầm lấy mà ăn!”

“Oa! Bánh kìa!” – Tiền Cẩu Tử reo lên vui sướng, vội vàng chìa tay nhận lấy, lập tức quên mất chuyện chắn cửa. Hắn còn quay ra gọi hai đứa cháu – Xuyến Tử và Lâu Tử – cùng ùa ra chia nhau bánh, miệng kêu chí chóe khắp sân.

Mọi người xung quanh phá lên cười, ai cũng trêu:

“Chà, một gói bánh là bán đứng luôn tỷ tỷ rồi!”

Không còn ai ngăn cản, Vệ Đại Hổ dễ dàng bước vào nhà rước tân nương.

Theo lệ, tân nương xuất giá phải do huynh đệ trong nhà dìu ra khỏi cửa, nhưng không ai trong Tiền gia nhắc đến việc đó. Hai huynh đệ trong nhà chỉ đứng yên trong sân, chẳng động đậy. Tiền Cẩu Tử thì còn thấp hơn cả Đào Hoa, cuối cùng chính Vệ Đại Hổ phải tự mình vào trong, đón nàng ra cửa.

Triệu Tố Phân nhìn con gái bước chân ra khỏi cổng, mắt lập tức đỏ hoe, vừa bối tóc cho con vừa òa lên khóc.

Làm mẹ, đến khoảnh khắc con gái lên xe hoa mới thật sự thấm thía nỗi lòng chia ly.

Mấy phụ nữ bên cạnh vội an ủi:

“Thôi đừng khóc nữa, hôm nay là ngày vui mà. Ta thấy Vệ Đại Hổ không tệ, sau này chắc chắn sẽ thương Đào Hoa thôi.”


Đoàn rước dâu sau khi đón tân nương liền vừa đánh trống thổi sáo, vừa vòng vèo tiến vào Đại Hà thôn.

Khi đến khúc ngoặt – nơi giao giữa hai thôn – thì có một thiếu niên trông gầy gò, đứng bên đường gọi một người trong đội rước dâu. Đúng lúc ấy, người bị gọi là Trần Đại Thạch – người đảm nhận vị trí áp trận trong đội.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc