Nhật Ký Nuôi Gia Của Thợ Săn Thời Cổ Đại

Chương 20

Trước Sau

break
Năm xưa, Vệ lão nhân xuống núi cưới một cô nương họ Trần trong thôn. Họ Trần ở Đại Hà thôn là một dòng họ lớn, gốc gác ba đời đều sống tại đó, nên có tiếng nói rất được coi trọng. Ngày ấy Vệ lão nhân có thể thuận lợi nhập tịch vào thôn, cũng nhờ nhà họ Trần góp phần không nhỏ.

Mà ông có thể cưới được nữ nhi nhà họ Trần, là vì năm đó từng cứu mạng nàng trên núi.

Sau trận kinh hoàng ấy, cô nương họ Trần như hóa ngây dại, một mực nhận định người cứu mình – gã thợ săn sống trên núi – là phu quân duy nhất, ai khuyên thế nào cũng không nghe.

Nhà họ Trần tuy không ưng ý Vệ lão nhân, nhưng với Vệ Đại Hổ thì lại khá coi trọng.

Ông ngoại bà ngoại của Vệ Đại Hổ đều đã qua đời cách đây vài năm. Hai cậu và hai mợ bình thường chẳng mấy khi lui tới, vậy mà nghe tin hắn sắp lấy vợ thì cũng sai con cái mang ít quà tới, tiện thể ở lại phụ giúp việc nhà.

Trần đại cữu có ba đứa con: lớn nhất là Trần Đại Thạch, kế là Trần Nhị Thạch, út là cô bé Tam Hoa. Trần nhị cữu thì có hai đứa: con gái lớn Trần Đại Nha, và cậu út – được đặt tên nối theo hai người anh họ – gọi là Trần Tam Thạch. Trần Đại Thạch, Trần Nhị Thạch và Trần Đại Nha đều đã yên bề gia thất, chỉ còn lại Trần Tam Thạch đang bắt đầu được để mắt tìm mối. Còn Tam Hoa năm nay mới mười ba, là cô em út trong nhà.

Bình thường, Tam Hoa sợ Vệ Đại Hổ nhất. Chỉ cần có việc gì liên quan đến nhà họ Vệ là nàng lập tức tìm cớ tránh xa. Nhưng hôm nay có mấy người anh đi cùng, nàng như được thêm can đảm, không còn co rúm nữa mà bắt đầu lộ ra chút hoạt bát vốn có trong nhà.

Vệ lão nhân lấy điểm tâm ra đãi bọn trẻ, tươi cười nói:

“Vất vả cho các cháu phải chạy tới giúp một tay.”

Bọn nhỏ đồng loạt gọi “dượng”, rồi xua tay bảo không cực nhọc gì. Trần Đại Thạch cười đáp:

“Cha mẹ nhớ dượng lắm, dặn tụi cháu qua giúp đỡ một chút.”

Tam Hoa thì chẳng được như các anh chị, nàng vươn tay nhón lấy một miếng điểm tâm, vừa nhỏ nhẹ cắn một miếng đã tròn mắt kinh ngạc. Ngọt dịu vừa phải, không ngấy, mềm mịn thơm ngát tan ngay trong miệng – ngon đến mức nàng sững cả người.

Sao lại ngon thế chứ!

“Tam Hoa thích thì ăn nhiều một chút. Đây là điểm tâm Đại Hổ ca con hôm qua xuống trấn mua về đấy, vẫn còn mới nguyên.”


Vệ lão nhân cười hiền hậu, ánh mắt trìu mến nhìn tiểu cô nương đang e thẹn.

Tam Hoa hai tay ôm chặt miếng điểm tâm, rụt rè gật đầu, nhưng không dám với tay lấy thêm. Nàng còn nhớ rõ mình đến đây là để giúp việc, huống chi điểm tâm ngon thế này, chắc chắn không phải thứ dễ có.

“Dượng ơi, Đại Hổ ca đâu rồi?” – Tam Hoa đảo mắt khắp sân, ngó trước ngó sau. Ngoài mấy người anh họ đang bận rộn dọn dẹp, thu gom đám cây trúc vương vãi khắp nơi, nàng lại chẳng thấy bóng dáng chú rể ngày mai đâu cả.

Trần Tam Thạch ôm một bó nhánh trúc chuẩn bị mang ra sân sau – nơi ngày mai sẽ dựng tiệc cưới – vừa đi vừa hỏi:

“Đúng đó dượng, Đại Hổ ca đi đâu rồi? Sao chẳng thấy đâu hết.”

“Đại Hổ ca các con lên núi thử vận may,” – Vệ lão nhân nheo mắt nhìn về dãy núi phía sau nhà, giọng hòa lẫn vẻ tự hào và lo lắng – “Nó muốn xem có thể săn được chút thịt rừng mang về, để ngày mai thêm món ngon bày lên bàn.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc