Tiếng chiêng trống thu hoạch mùa thu còn chưa dứt, nông hộ trong thôn mới nghỉ ngơi được đôi ba hôm, quan huyện đã vác đao đi khắp các thôn, đánh trống thúc giục nộp thuế.
Tiếng than thở vang lên khắp nơi. Năm nay coi như được mùa, nhưng mỗi nhà có đến mười mấy miệng ăn, chỉ dựa vào chút ruộng đồng ấy để sống. Đóng xong thuế, trong nhà chẳng còn bao nhiêu, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mới mong cầm cự qua ngày.
Quan sai xuất hiện, thật chẳng có gì đáng mừng, nhưng dù không vui cũng chẳng dám tỏ thái độ. Dẫu lòng đầy bực bội, lưng vẫn phải cúi, mặt vẫn phải tươi.
Lưỡi đao bên hông đám quan lại đâu phải chỉ để trưng bày. Ai dám lên tiếng cãi lời hay làm loạn trước mặt bọn họ, chẳng khác nào chê mình sống thọ, tự tìm đường chết.
Triều đình bình ổn cũng mới được hơn hai chục năm. Đám nha dịch trong huyện đường hiện giờ vẫn mang lối hành xử hỗn loạn từ những năm đầu. Quan phỉ với thổ phỉ, nhiều khi khó mà phân biệt rạch ròi.
Vệ gia nộp thuế thì lại rất dứt khoát, không dây dưa như mấy nhà khác – cứ như thể níu kéo thêm một khắc là giữ được thêm ít thóc lúa cho mình.
Vừa nộp xong thuế, cha con Vệ gia lập tức bị người trong thôn kéo lại hỏi han:
“Trong nhà còn dư được bao nhiêu lương thực vậy? Có đủ ăn qua năm không?”
“Sao năm nay hai người nộp thuế sớm thế? Nhìn ruộng nhà các ngươi cũng chẳng thu được bao nhiêu mà?”
Vệ gia vốn thuộc hạng nghèo nhất trong thôn, nhà nào nhà nấy khó khăn, nhưng cứ mỗi lần đến vụ thuế, mọi người lại thích tìm cha con họ để trò chuyện, so đo. Bởi lẽ trong đời sống khốn khổ này, chỉ cần nhìn sang người khổ hơn mình thì tự khắc thấy nhẹ lòng.
Mà quả thật, Vệ gia… nghèo đến mức chảy máu.
Năm nào đến ngày nộp thuế, Vệ lão nhân cũng chỉ biết thở dài, lắc đầu không nói, ai nấy liền tự hiểu: năm nay nhà ông ấy lại phải lên núi đào rau, bới rễ cây mà sống qua ngày.
Nói gì thì nói, người ta nghèo đến mức không đủ cơm ăn, thế mà lại còn bỏ tiền ra mua vải vóc làm sính lễ, chuyện ấy khiến không ít người trong thôn bàn ra tán vào.
“Nhìn hôm ấy long trọng thế chứ, chắc gì trong nhà đã không đói meo…” – Lời ra tiếng vào thì có, nhưng cũng chỉ thì thầm trong lòng. Dẫu sao, bao năm nay cha con họ chưa từng ngửa tay xin ai trong thôn một hạt thóc, thế nên mọi người tuy có dòm ngó, cũng không can dự sâu.
Giờ thì lương đã nộp, thuế cũng xong, kẻ khóc đã khóc, người mắng đã mắng đủ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Ở thôn quê, nào có lúc nào gọi là rảnh rang? Đợt thu thuế qua đi, đàn ông lại ra đồng cày cuốc, đàn bà thì rủ nhau lên núi nhặt củi, đào rau. Chỉ có bọn trẻ con là nhởn nhơ, chạy nhảy khắp thôn từ sáng đến tối, chẳng chút lo toan muộn phiền.
Mấy ngày nay, bên ngoài hàng rào tre nhà Vệ gia thường xuyên xuất hiện một nhóm trẻ con. Nếu gặp lúc Vệ Đại Hổ không có ở nhà, chúng sẽ len lén chạy thẳng vào sân. Vệ lão nhân thấy vậy cũng chẳng trách, còn vào nhà lục tìm mấy quả dại mà Vệ Đại Hổ hái từ trên núi mang về, chia cho bọn trẻ con ăn.
Nếu chẳng may gặp lúc Vệ Đại Hổ đang ở nhà, đám trẻ liền sợ tới mức kêu ầm lên rồi mạnh ai nấy chạy, tan tác mỗi đứa một hướng.
Ngày mai chính là ngày Vệ Đại Hổ thành thân. Mẫu thân hắn có vài người bà con gần xa, lục tục đem tới chút trứng gà hay mớ rau vườn cho có lễ nghĩa.