Nhật Ký Nuôi Gia Của Thợ Săn Thời Cổ Đại

Chương 21

Trước Sau

break
Sau lưng nhà, núi non trùng điệp, sương mù bảng lảng vờn quanh những tán cây xanh rì rậm rạp. Đưa mắt nhìn xa, ngoài một khoảng trời cao trong vắt, chỉ thấy rừng sâu thăm thẳm, hun hút đến mức không nhìn thấy cuối.

Chốn rừng thiêng nước độc ấy, ngoài việc dồi dào sản vật, cũng ẩn chứa không ít hiểm nguy rình rập từng bước một.

Miếng ăn và hiểm họa, xưa nay luôn song hành.

Trong khi đó, mấy anh em nhà họ Trần vừa thu dọn sân vườn, vừa tiện tay sửa lại hàng rào tre xiêu vẹo. Tuy còn nhỏ tuổi, Tam Hoa lại rất lanh lẹ. Nàng chủ động chạy vào bếp sắp xếp đồ đạc, còn gọi đại ca tới phụ giúp gom củi lửa đang vứt lung tung.

Vệ Đại Hổ mấy ngày nay lên núi đã chặt sẵn một đống củi, để dành cho ngày cưới nấu nướng dùng cho tiện.

Anh em họ Trần thì bận bịu ngoài sân, còn Trần Đại Thạch và Trần Nhị Thạch sau khi lo xong việc nhà cũng đưa cả vợ con tới giúp. Hai chị dâu tay chân nhanh nhẹn, người thì lau bệ bếp, người thì rửa chén đũa, gom gọn rau củ, củ cải, nguyên liệu chuẩn bị nấu nướng cho ngày mai. Trứng gà thì được cẩn thận mang vào nhà trong cất kỹ.

Thứ quý giá như vậy không thể để ngoài bếp được, lỡ đâu gặp phải kẻ vô ý hay tham lam, tiện tay lén lấy mấy quả thì biết đâu mà lần.

Vệ lão nhân chân đi khập khiễng, không làm được việc nặng, nên được giao trông mấy đứa trẻ. Ông ngồi trên ghế, ôm cô cháu gái nhỏ – con Trần Nhị Thạch – trong lòng. Hai bên chân ông là hai cậu bé sinh đôi của Trần Đại Thạch, nước mũi tèm lem, tay cầm điểm tâm vừa ăn vừa trêu ghẹo em gái, cười nắc nẻ.

Trong sân, người lớn người nhỏ bận rộn đến náo nhiệt.

Bỗng, từ sau núi truyền đến tiếng động xào xạc. Tam Hoa lúc ấy đang đứng ngay hướng hậu viện, nghe thấy liền quay đầu lại – vừa nhìn liền sợ đến hét toáng lên:

“A ——!”

Heo! Heo… heo… heo rừng!

Vệ Đại Hổ từ sườn núi phía sau nhảy xuống sân sau, trên vai khiêng một con lợn rừng nặng hơn hai trăm cân, tay còn xách theo hai con gà rừng. Thân hình hắn vững chãi, dáng đi thản nhiên như không có chút gì gọi là vất vả.

Đi ngang qua chỗ Tam Hoa, hắn còn tiện miệng trêu một câu:

“Mắt rớt xuống đất rồi kìa, mau nhặt lên đi.”


Trong sân, mọi người nghe tiếng động đều ùa ra xem. Trần Tam Thạch phấn khích lao tới chỗ Vệ Đại Hổ, giúp hắn gỡ con lợn rừng từ trên vai xuống:

“Trời ơi! Con lợn rừng to thế này! Đại Hổ ca, huynh săn được ở đâu vậy? Vận khí của huynh đúng là tốt đến mức khó tin luôn á!”

Vệ Đại Hổ hất con lợn rừng xuống đất cái bịch, trong tay vẫn còn cầm hai con gà rừng sống, tiện tay đưa cho hai người anh họ. Hắn xoay xoay bả vai, cười khoái chí:

“Ngồi rình cả đêm, chờ lúc nó mò ra kiếm ăn thì hạ thủ. Còn hai con nữa đang lảng vảng quanh đấy.”

Nói xong, hắn nhướng mày với Trần Tam Thạch, vẻ mặt đầy đắc ý:

“Săn mấy con này còn chẳng dễ như chơi. Ngốc đến tội!”

“Tiểu tử ngươi à, mấy lời ngông cuồng này chỉ có thể từ miệng ngươi nói ra thôi đấy.” – Trần Đại Thạch cười ha hả, vỗ mạnh vào vai hắn. Thấy bắp tay hắn rắn như khúc gỗ, liền giơ tay bóp thử một cái – cứng như đá – “Không uổng công có thân hình thế này, người ta nhìn mà ghen tỵ chết mất.”

“Bữa tiệc ngày mai thế là không thiếu món ngon rồi.” – Trần Nhị Thạch ngồi xổm bên cạnh, định thử nhấc con lợn rừng lên. Nhìn dáng Vệ Đại Hổ vác nhẹ như không, hắn cũng muốn thử cho biết. Kết quả… chẳng nhấc nổi, lập tức bị Trần Tam Thạch bật cười chế nhạo:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc