“Cô nương nhà ai vậy? Nhà hai người họ thì lấy gì mà cưới…”
“Ui da, nhìn kìa! Cái xấp vải kia, màu sắc đẹp chưa kìa! Loại vải ấy đâu có rẻ?”
“Muốn cưới ai mà chuẩn bị đồ kỹ thế không biết…”
Một bà thím giơ tay chỉ trỏ, la lên:
“Tôi bữa trước còn thấy một cây vải ở tiệm trên trấn, còn thua cả xấp trong tay Đại Hổ. Mấy người đoán xem giá bao nhiêu? Ba lượng đấy! Cây đó giá ba lượng bạc!”
“Trời đất ơi! Vải gì mà như mặc bạc thế kia!” – Một người khác sửng sốt thốt lên.
“Đây là cái xóm mà người ta còn ở trong nhà đất, mái lợp rơm tranh, chân giẫm bùn đỏ, vai gánh đầy phân chuồng… Vậy mà coi kìa, hắn lại mặc vải mười lượng bạc một tấm sao?”
“Thật đúng là buồn cười chết người ta rồi!” – Một mụ già quấn chiếc khăn vải bông rách trên đầu, mặt mày cay nghiệt, cất giọng chua ngoa nhìn chằm chằm cha con nhà Vệ.
Lời vừa dứt, không khí lập tức sững lại trong thoáng chốc.
Bà già ấy đúng là kiểu người “ăn không được nho thì chê nho chua”. Trước kia chính miệng bà ta mở lời đòi mười lượng bạc sính lễ mới chịu gả con gái, tuy chuyện này ít người biết, nhưng cả cái thôn này có gì mà giấu được ai? Vệ Đại Hổ khi đó thẳng thắn từ chối, làm bà mất mặt, trong lòng ấm ức đến giờ vẫn chưa nguôi. Gặp ai cũng tranh thủ nói móc cha con nhà Vệ vài câu cho hả giận.
Chuyện đến tai hàng xóm, ai cũng biết bà ta từng lén định gả con cho Vệ Đại Hổ, nào ngờ hét giá như sư tử, cuối cùng người ta còn chẳng thèm ngó tới.
Giờ thấy Vệ Đại Hổ xách mấy xấp vải đẹp trong tay thì tức tối đỏ cả mắt, lời lẽ nói ra đầy giọng chua cay, mỉa mai không giấu diếm, cứ như sắp toan nổ trời đến nơi.
Cha con nhà Vệ chẳng thèm để tâm, chỉ chào hỏi vài người quen rồi rảo bước rời đi.
Dọc đường, Vệ Đại Hổ mặt nặng như đeo đá. Vệ lão nhân liếc qua cũng hiểu ngay lòng con không vui vì chuyện gì. Hôm nay hắn đã bỏ ra không ít bạc, mua hai xấp vải đẹp, hai vò rượu ngon, ba gói điểm tâm và một gói đường – với nhà nông bình thường mà nói, đó đã là sính lễ vô cùng tử tế.
Chính vì quá tốt... nên lại thành không hay.
Nhà họ Vệ là hạng gì trong thôn? Mang lễ vật như thế đến dạm hỏi, người biết rõ gia cảnh thì cười thầm nói hắn cố tỏ ra sang, phùng má làm người giàu. Còn người không rõ nội tình lại dễ sinh nghi, chê bai sau lưng: Cái nhà nghèo rớt mồng tơi mà chơi sang như phú hộ, chắc có ý gì khuất tất.
Con gái lấy chồng, nếu nhà trai cho được thể diện, nàng cũng có mặt mũi. Nhưng nếu nhà trai vốn dĩ chẳng có bao nhiêu, lại cố gắng quá mức, người ngoài nhìn vào chỉ thấy giả tạo, chẳng khác nào tự rước lời thị phi.
Đã thế, sau này vợ mới bước chân về nhà chồng, người trong thôn có khi lại xì xào: Vừa về đã ăn dày, sau này liệu có giữ nổi?
Vậy nên, sau khi suy tính kỹ càng, hôm nay hạ sính, Vệ lão nhân chỉ mang theo đúng một xấp vải, một vò rượu, một gói điểm tâm và một gói đường.
Từng ấy là đủ rồi. Với nhà nông, chừng đó sính lễ là tử tế lắm. Nhất là tấm vải kia, tính ra không rẻ chút nào. Gộp cả lại, số đồ ấy có thể đổi được một mẫu đất hoang.
Không quá phô trương, cũng chẳng keo kiệt, đủ để giữ thể diện cho đôi bên. Vậy là được rồi.
Vệ lão hán tuy ngoài mặt tỏ ra vững vàng, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ. Dù sao hắn cũng chỉ là một lão nông cục mịch, chuyện hôn sự đáng lý nên để phụ nữ trong nhà lo liệu, có nhiều điều hắn thật sự lo sợ mình tính không chu toàn.