Nhật Ký Nuôi Gia Của Thợ Săn Thời Cổ Đại

Chương 14

Trước Sau

break
Trước kia cũng có người khuyên can, bảo rằng cô nương nhà kia vừa đẹp vừa đảm đang, lại có anh em đông đúc, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hắn nghe xong chỉ trả lời gọn lỏn:

“Ta ăn một bữa đã hết nửa thùng cơm, nhà nàng nếu thiếu thóc, có thể cho ta tới mượn lương được không?”

Nghe xong, người ta tức đến mức phun luôn hai bãi nước bọt xuống đất rồi quay lưng bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại.

Ăn một bữa nửa thùng cơm, ngươi sao không bay thẳng lên trời luôn cho rồi! Ngươi tưởng mình cày được mười mẫu ruộng hay khỏe như mười con trâu chắc? Còn đòi mượn lương? Đúng là mơ giữa ban ngày!

Tưởng vậy mà cưới được vợ á? Ngươi cứ đi gặm vỏ cây đi!

Từ đó về sau, chẳng còn bà mối nào bén mảng tới Vệ gia làm mai nữa.

◎ Hạ sính ◎

Mấy ngày gần đây, đám lão nông trong thôn thường tụ họp dưới gốc đại thụ đầu làng, vừa hóng gió vừa nhìn cánh đồng lúa mạch chín vàng, bàn tính xem ngày nào là thích hợp để gặt hái.

Việc gặt lúa không thể làm quá sớm cũng không thể để quá muộn, lại còn phải xem trời xem đất. Nhỡ đâu gặp mưa đúng lúc gặt, thì lúa gặp nước là hỏng hết – đó thật sự là tai họa đối với nhà nông. Người làm ruộng quanh năm vất vả, đến lúc này chính là thời khắc trông chờ nhất. Không ai dám chểnh mảng hay lười biếng lấy một chút. Những ngày gặt hái, cả nhà gần như phải tổng động viên, ngày đêm thay phiên nhau ra đồng, chỉ mong sớm thu hết lương thực mang về nhà thì mới yên tâm được.


“Tam tổ gia, ngài nhìn mấy hôm nay rồi, có vẻ trời có mưa không?” – Mấy người đàn ông trong thôn lưỡng lự bàn bạc, rồi quay sang hỏi vị lão nhân có vai vế lớn nhất làng.

Tam tổ gia ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt sạm nắng vì mưa gió, già nua nhưng vẫn toát ra vài phần nghiêm nghị. Miệng ông hé mở, lộ ra hàm răng lưa thưa không đều:

“Ta xem chắc là không mưa đâu... Chỉ là không biết trên kia người ta có đổi ý giữa đường hay không.” – Vừa nói, ông vừa chỉ tay lên trời, thở dài một tiếng.

Đúng lúc ấy, có người thấy lão Vệ đang cùng con trai dắt nhau đi ra khỏi thôn.

Vệ gia xưa nay sống kín đáo, trong thôn cũng không thân thiết với mấy ai. Dù lão Vệ đã ở thôn gần hai mươi năm, nhưng vì từng là thợ săn, lại mang tính khí cứng đầu, nên vẫn khó hòa nhập. Người trong thôn vẫn luôn có chút dè chừng. Thợ săn thì vốn đã khó gần, lại thêm việc săn thú dữ, bản lĩnh cao cường, ai biết có phải là người dễ sống hay không? Nhỡ đâu một lời không hợp, ra tay đánh người rồi trốn vào rừng sâu thì biết đường nào mà tìm?

Dù ông đã lấy vợ là người trong thôn, sinh con đẻ cái yên ổn, nhưng mỗi lần nhắc đến nhà Vệ ở chân núi, trong lòng nhiều người vẫn có cảm giác xa cách.

Nhưng dù sao cũng là dân một thôn, thấy nhau thì vẫn phải chào hỏi.

Có mấy người là họ hàng bên ngoại của mẹ Vệ Đại Hổ – bên cậu mợ hắn – nhìn thấy thì cất tiếng hỏi lớn:

“Đại Hổ, cha con hai người định đi đâu đấy?”

Từ xa xa, ai nấy đều nghe rõ giọng Vệ Đại Hổ vang lên đầy phấn khởi:

“Cữu ông, con sắp cưới vợ rồi! Cha con đang đưa con sang nhà gái để nạp sính đây!”

Nói xong, hắn còn hào hứng hô to một câu:

“Đến hôm cưới, nhất định mời ngài tới uống rượu mừng với nhà con nha!”

Một câu nói, như hòn đá rơi xuống mặt hồ yên ả, khuấy lên ngàn lớp sóng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc