“Cha, con về rồi!” – Vệ Đại Hổ thấy cha đang cầm bát thì càng bước nhanh hơn, lười vòng ra cửa viện, trực tiếp sải chân bước vào sân. Vừa vào nhà chính, hắn đặt hết đồ lên bàn, vội vàng khom lưng vào bếp tìm bát và muôi, lẩm bẩm:
“Đói chết mất! Ở trấn trên, một bát mì bán còn chưa đủ ta ăn hai miếng, nhét không đầy kẽ răng!”
“Trên người mang theo hai mươi lượng, cuối cùng ăn đúng một bát mì?” – Lão Vệ theo sau vào nhà, vừa bước vừa liếc đống đồ con trai mua về, trong lòng âm thầm gật đầu: Làm cũng nên hồn đấy.
“Xài sạch rồi, chỉ còn lại vài đồng lẻ, đủ ăn ba bát mì thôi.” – Vệ Đại Hổ đói đến hoa mắt chóng mặt. Tối qua cứ nghĩ đến chuyện cưới vợ, hắn vui quá trằn trọc mãi không ngủ được. Cuối cùng dứt khoát nhân lúc trăng sáng, vượt núi đi sớm xuống trấn. Đường núi đi hết hai canh giờ, bụng đói đến mức lưng sắp dính vào bụng.
Xem xong đống đồ con trai mua, lão Vệ lại cầm bát ngồi xuống, hai cha con mỗi người chiếm một góc sân, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Vương đại nương hôm nay đã tới,” lão Vệ nói, “nghe nói mẫu thân của cô nương ấy là người rõ ràng, hiểu chuyện. Mẹ như thế thì con gái chắc cũng không tệ đâu. Ta thấy, chuyện hôn sự này là chuyện lành, mấy hôm nữa ta sẽ sang đó dạm hỏi cho ngươi.”
Vệ Đại Hổ gật đầu liên tục, ánh mắt sáng rỡ:
“Vậy... khi nào thì thành thân hả cha?”
“Còn chưa đi hỏi mà đã vội thành thân! Ngươi tưởng cưới vợ là chuyện dễ như hái rau à?” – Lão Vệ trừng mắt nhìn hắn.
“Bây giờ mới biết sốt ruột? Sớm mấy năm ngươi làm gì, khi trước cũng có người làm mai cho đấy chứ, sao chẳng thấy ngươi động lòng chút nào?”
Vệ lão nhân tức đến mức trừng mắt, lông mày dựng ngược. Nhà thì nghèo thật, nhưng con trai ông – to cao lực lưỡng, vừa nhìn đã biết là người siêng năng, tháo vát – nên cũng có không ít nhà đánh tiếng làm mai. Thế mà cái tên hỗn hào này lại chẳng coi ai ra gì!
Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy hang rắn trên núi, nhớ nhớ thương thương chuyện đào rắn mang bán, chẳng lo gì chuyện lớn.
“Cả đám con trai lớn trong thôn đều đã lấy vợ sinh con cả rồi, chỉ có ngươi là còn chẳng đoái hoài. Ta đã muốn lo chuyện hôn sự cho ngươi, còn ngươi có chịu nghĩ tới việc gánh vác gia đình không hả?” – Vệ lão nhân gắt.
Vệ Đại Hổ cũng chẳng vừa, hậm hực đáp lại:
“Trước kia ai nói chuyện mai mối? Mở miệng ra là đòi mười lượng bạc sính lễ, còn chê nhà ta nghèo, đất đai khô cằn chẳng trồng được gì, nói lấy con gái họ về là đói chết mất. Rồi lại chê nhà ta vách nát tường xiêu, mùa mưa thì dột, cha ta què chân chẳng làm nên trò trống gì, lấy về chỉ rước khổ. Nói cứ như con gái họ là tiên nữ giáng trần, dưới chân phải rải gạch vàng mới xứng đáng vậy!”
Vậy thì tới làm mai nhà ta làm gì? Chẳng phải trong lòng có ý gì khuất tất sao?
Vệ lão nhân liếc qua, thấy thằng con trề môi lầm bầm là biết nó đang nghĩ gì. Ông ngẩng đầu nhìn kỹ, rồi lắc đầu thở dài:
“Cao lớn vạm vỡ như ngươi, nhìn một cái là biết người giỏi việc đồng áng, ai nhìn mà chẳng thèm.”
Vệ Đại Hổ bĩu môi:
“Thèm thì có cho nhà họ trồng trọt đâu.”
Lại cái tật nói năng bỗ bã, mở miệng ra là phá tan hết cơ hội người ta bày sẵn...