Nhật Ký Nuôi Gia Của Thợ Săn Thời Cổ Đại

Chương 12

Trước Sau

break
Vệ Đại Hổ cười ha hả, trong lòng khoái chí: Thế thì vừa hay, toàn món ngon hôm nay đều để dành cho ta. Cô vợ sắp cưới này, quả là xứng đáng để ta rước về!

Hắn cười sảng khoái:

“Được, gói cho ta ba phần!”

Mắt tiểu nhị sáng rỡ, miệng vâng dạ liên hồi, hồ hởi định đi gói hàng. Nhưng vừa liếc qua bộ dạng ăn mặc của Vệ Đại Hổ, tâm can hắn như bị dội nguyên chậu nước lạnh. Cũng ngại nói ra sợ đắc tội, hắn đành dè dặt hỏi dò:

“Khách quan, mứt táo nướng này... một phần giá một lượng bạc đấy ạ...”

Chưa kịp dứt lời, Vệ Đại Hổ đã rút ra ba lượng bạc ném cái cạch lên bàn. Hắn dựng mày, giọng trầm đầy dọa nạt:

“Mau mau gói cho ta! Điểm tâm mà vỡ nát, đừng trách ta đập tan luôn cái tiệm này!”

Ngài không cần nói dọa người thế, ta nghe mà cũng phát khiếp rồi... – Tiểu nhị trong bụng run cầm cập nhưng tay chân lại nhanh như chớp, vội vàng cầm bạc đi gói đồ, vừa sợ vừa mừng.

Vệ Đại Hổ nhìn quanh một vòng, rồi móc ra mấy đồng tiền lẻ, chỉ tay về phía kệ:

“Cái bánh kia, gói cho ta một phần luôn.”

“Dạ dạ!” – Tiểu nhị lập tức hô vang.

Rời khỏi tiệm điểm tâm, Vệ Đại Hổ lại ghé vào quán rượu, mua thêm hai vò rượu ngon. Hôm nay hắn tiêu pha không tiếc tay, vung tiền như nước. Hôm qua mò được mấy con rồng đất bán lấy bạc, hôm nay có tiêu cũng chẳng tiếc.

Từ sáng đến giờ bận rộn lo liệu, bụng đã đói meo từ lâu. Vệ Đại Hổ xách cả đống đồ ăn tới hàng mì nổi tiếng, gọi ba tô mì lớn, ăn no lưng lửng mới thôi. Thấy trời sắp chuyển nắng gắt, hắn liền rời khỏi thị trấn.

Men theo con đường nhỏ dẫn vào núi, rồi vòng qua mấy lối mòn quen thuộc, chỉ trong chốc lát, bóng dáng hắn đã biến mất giữa rừng sâu.

Giữa trưa, khói bếp lượn lờ bay lên từ đầu thôn tới cuối xóm.

Hiện giờ triều cục coi như yên ổn, nhưng nếu quay về mấy chục năm trước, cả triều đình loạn lạc, chiến sự khắp nơi, dân thường chẳng ai có nổi một ngày yên ổn. Khi ấy, nếu thợ săn trên núi muốn tạm trú ở dưới chân núi thì cũng khó như lên trời. Người trong thôn vốn đã có tâm lý bài xích người ngoài, lại càng e dè những kẻ sống trong rừng sâu.

Tất nhiên, một phần là vì sợ người lạ, nhưng nguyên nhân lớn hơn là bởi thợ săn quanh năm tiếp xúc với máu tanh, chẳng ai biết rõ lai lịch thật sự. Nếu lỡ đâu đó là kẻ giết người trốn truy nã, đang ẩn náu nơi rừng núi thì sao? Ai dám mạo hiểm rước họ vào nhà, chẳng khác nào tự rước họa vào thân.


Cái câu “lên núi dễ, xuống núi khó” không phải nói suông – đúng là có chuyện như vậy thật.

Dĩ nhiên, cũng không phải không có cách xoay xở. Như lão Vệ hiện giờ chẳng hạn, năm xưa Vệ Đại Lang cũng từng lấy vợ trong thôn, nhờ đó mới từ thân phận thợ săn được ở lại làm dân Đại Hà thôn, miễn cưỡng xem như được mọi người chấp nhận. Tuy vậy, dù có đồng ý cho ở lại, dân làng cũng chỉ cho ông dựng nhà nơi heo hút nhất. Khi ấy Vệ Đại Lang cũng chẳng so đo, tự chọn mảnh đất yên tĩnh dưới chân núi sau làng mà ở.

Chân núi thì yên bình thật, chỉ là cách thôn hơi xa.

Lão Vệ đang ngồi trong sân ăn cơm, mới và được vài miếng thì nghe động tĩnh từ sau núi vọng tới. Ông liền đặt bát đứng dậy, bước ra hậu viện, chỉ thấy con trai mình như mãnh hổ lao xuống núi, dáng vẻ hùng hổ mà khệ nệ.

Trên lưng hắn buộc hai xấp vải, cổ đeo hai vò rượu, tay xách theo mấy túi nhỏ, cẩn thận che chở mấy gói điểm tâm như thể đang giữ của quý.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc