Hôm nay nhà họ Tiền có mặt đầy đủ. Vệ Đại Hổ theo cha bước vào gian chính, lập tức cảm nhận được mấy ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người mình.
Ánh nhìn kinh ngạc, tiếng hít khí khe khẽ, cùng mấy lời thì thầm không giấu nổi tò mò.
Vệ Đại Hổ thính tai, nghe được rõ ràng hai người phụ nữ trẻ nhỏ giọng bàn tán: hắn to con thật, cao quá trời...
“Hỉ sự! Hỉ sự lớn nha!” – Vương đại nương vui mừng cười rạng rỡ, cất giọng lanh lảnh. Bà xưa nay chưa từng làm bà mối, cũng chẳng rõ trình tự cần có, nhưng nghĩ hai nhà đều đã hiểu lòng nhau, nên cũng chẳng cần làm bộ làm tịch khách sáo chi nữa. Bà chỉ không ngớt khen ngợi Tiền gia có cô con gái hiếu thuận, đảm đang, nay nhà họ Vệ ở Đại Hà thôn mang lễ đến cầu hôn, thành ý đầy đủ, mong hai bên kết nghĩa thông gia, cùng nhau vui vẻ.
Tiền đầu bếp và Triệu Tố Phân ngồi ở chủ vị, một mặt tiếp chuyện cha con họ Vệ, một mặt âm thầm quan sát kỹ lưỡng.
Lúc này, nhận được ánh mắt ra hiệu của Vương đại nương, Vệ lão nhân liền trình lễ vật lên.
Hôm nay Vương đại nương phấn chấn không thôi, đến cả dáng đi cũng thẳng thớm hẳn lên. Lễ vật của nhà họ Vệ không hề sơ sài, làm người đứng ra làm mối như bà cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cưới xin mà, tất nhiên là hai bên đều phải hài lòng.
Triệu Tố Phân nhìn sính lễ bày trên bàn, trong lòng dâng lên một mớ cảm xúc khó tả. Bảo là hài lòng, cũng đúng — bà biết nhìn hàng, chỉ riêng xấp vải kia thôi cũng đủ thấy Vệ gia thật lòng muốn cưới. Nhưng bảo là không có gì để chê... thì lại không hẳn.
Chính bởi vì quá thật tâm, nên lại khiến người ta cảm thấy hai cha con này hình như chẳng hiểu gì về cách sống trong xã hội.
Lời bà nói ra, họ coi như gió thoảng qua tai mất rồi.
Bà thu ánh mắt khỏi bàn sính lễ, nhìn sang Vệ Đại Hổ cao lớn như một tòa núi nhỏ. Ngũ quan hắn tuy thô nhưng hài hòa, tướng mạo không tệ, về hình thức cũng xứng với con gái bà là Đào Hoa.
Chỉ là... cái đầu to quá đáng rồi!
Vương đại nương sao không nhắc trước chuyện này chứ? Nhìn mà giật cả mình!
Triệu Tố Phân trong lòng lầm bầm, lại đưa mắt sang nhìn Vệ lão nhân. Tuy ông cũng cao to hơn người thường, nhưng ít ra còn ở mức có thể chấp nhận được, chứ không đến mức khoa trương như thằng con – cái đầu to gần chạm trần nhà, chỉ cần nhón chân một cái chắc là cụng nóc luôn rồi!
Thể trạng thế này, con gái mình khéo léo đáng yêu là thế...
Triệu Tố Phân phải ép bản thân dẹp bỏ những suy nghĩ miên man trong lòng. Việc hạ sính chẳng qua chỉ là thủ tục, hai nhà vốn đã qua lại riêng tư từ lâu, ai nấy đều hiểu rõ đối phương. Giờ phút này, tất nhiên là chuyện vui lớn.
Chỉ có Vệ Đại Hổ là có chút thất vọng. Ban đầu hắn còn tưởng có thể ngắm nghía dung mạo vị hôn thê tương lai một chút, vậy mà nhìn quanh người nhà bên này, không ai giống như nàng cả, chẳng biết ai mới là Đào Hoa.
Đang thất vọng, bỗng dưng hắn thấy có gì đó chạm nhẹ vào chân mình. Cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một đứa bé trai mập mạp, gương mặt tròn tròn ngẩng lên cười toe toét với hắn.
Tiền Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:
“Là ngươi muốn cưới tỷ ta à?”