Nhặt Được Một Bé Rồng Thần

Chương 4

Trước Sau

break

Cho đến khi Phùng Tú Văn đến tìm anh ta.

Người phụ nữ loài người này, người mà anh ta từng nhìn thấy lớn lên rồi sau đó lại nhìn anh ta trưởng thành, ngày thường cũng rất quan tâm đến anh ta. 

Mặc dù bản năng của động vật nhỏ bé mách bảo anh ta rằng chuyến đi này dường như có cạm bẫy bởi vì Xa Thành ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người Phùng Tú Văn nhưng xuất phát từ tình cảm với người này, cuối cùng Xa Thành vẫn đi theo bà.

Càng đến gần nhà Phùng Tú Văn, mùi nguy hiểm này càng nồng đậm.

Cuối cùng khi bước vào cửa, nhìn thấy sinh vật tuy nhỏ bé nhưng lại mang đến cho anh ta một áp lực cực lớn, Xa Thành mới hiểu ra luồng linh lực dao động cường đại vào buổi chiều là chuyện gì.

Mặc dù Xa Thành chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Long tộc nhưng bản năng huyết thống cho anh ta biết sinh vật nhỏ trước mắt này tuyệt đối không phải là rắn như lời Phùng Tú Văn nói.

Mà với hình thái này, lại có sức áp chế mạnh mẽ đến vậy đối với anh ta, ngoài Thần Long trong truyền thuyết, Xa Thành cũng không thể nghĩ ra sự tồn tại nào khác.

Nghĩ đến việc trước mặt là Thần Long, cho dù hình thể của Thần Long bây giờ ở trước nguyên hình của anh ta căn bản không đáng để so sánh, Xa Thành vẫn không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi của mình.

Đặc biệt là khi thấy tiểu Thần Long lúc này dường như đang có tâm trạng không tốt lắm, Xa Thành càng muốn quỳ xuống ngay lập tức.

Cũng may là Thần Long bây giờ còn nhỏ, nếu lớn hơn một chút nữa, Xa Thành đoán chừng mình thật sự có thể không chút do dự mà quỳ xuống ngay.

Bây giờ vẫn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút, ít nhất không thể mất mặt xấu hổ trước mặt Phùng Tú Văn và cháu ngoại gái của bà.

"Xa Thành?" 

Phùng Tú Văn thấy Xa Thành mãi không có động tĩnh, chỉ chằm chằm nhìn con rắn nhỏ ngây người ra, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Tiểu Long Quân cuối cùng cũng hoàn hồn sau nụ hôn bất ngờ của cô bé Lăng Linh, chậm rãi xoay người trong lòng bàn tay chị, liếc mắt nhìn Xa Thành, một cái đã nhìn thấu nguyên hình mãng xà dưới lớp da người của anh ta.

Tiểu Long Quân khẽ hừ một tiếng, căn bản là khinh thường không thèm phản ứng.

Dù là vậy, cái liếc mắt nhẹ bẫng và tiếng hừ lạnh đó cũng làm trái tim nhỏ bé của Xa Thành run lên bần bật.

Nhưng bên cạnh Phùng Tú Văn vẫn đang tha thiết chờ câu trả lời của anh ta, Xa Thành căng da đầu, lựa lời nhỏ giọng đáp lại: "Cái này... không có độc."

Cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám nói trước mặt tiểu Thần Long rằng cậu là rắn! 

Nhưng anh ta lại không thể nói thẳng rằng mình cảm thấy thứ trước mắt này không phải rắn mà là rồng, Phùng Tú Văn có tin hay không cũng là chuyện sau, nếu bại lộ thân phận thật sự của tiểu Thần Long, đám người ở Sở Quản lý Giới Tu chân có thể tha cho anh ta mới là lạ!

Trên đường đi, anh ta cũng nghe Phùng Tú Văn nói qua, tiểu Thần Long mới nở ra khỏi vỏ, đoán chừng còn chưa hiểu rõ quy tắc của xã hội hiện đại.

Anh ta từng nghe một số bạn đồng tu yêu quái nói, loại Thần tộc bẩm sinh này có ký ức truyền thừa, sinh ra đã hiểu rất nhiều chuyện nhưng cụ thể là hiểu như thế nào thì Xa Thành chưa từng được truyền thừa nên không rõ lắm.

Nhưng theo sự lý giải của anh ta, cho dù có ký ức truyền thừa, Long tộc đã biến mất trên thế gian hơn hai ngàn năm, cũng không biết là vẫn luôn ẩn dật không ra ngoài hay là đã diệt vong trong trận đại kiếp hai ngàn năm trước, bây giờ xem ra hẳn là vế trước.

Nhưng bất kể là loại nào, trong hai ngàn năm này, xã hội loài người đã có những thay đổi to lớn, nếu không tự mình trải qua, cho dù là Thần Long nhất tộc, một lần nữa bước vào xã hội loài người hẳn là cũng sẽ có rất nhiều thứ cần phải học hỏi và tìm hiểu.

Bản chất của Xa Thành vẫn là một chú rắn hiền lành đơn thuần, hơn nữa Thần Long tuy là Thần tộc nhưng thực ra cũng thuộc về đồng bào trong Giới Tu chân, Xa Thành vẫn sẵn lòng chủ động chia sẻ một chút tình hình mới nhất của Giới Tu chân với tiểu Thần Long.

Tình hình của Giới Tu chân chắc chắn không thể thảo luận trước mặt người thường, vì thế nén lại nỗi sợ hãi bản năng, Xa Thành nhanh trí tiếp tục mở miệng nói: "Nhưng mà trong thời gian ngắn tôi cũng không nhìn ra được đây là loài gì, có thể để tôi mang về nghiên cứu kỹ một chút được không?"

"Được ạ được ạ."

"Không được!"

Hai câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau đồng thời phát ra từ miệng Phùng Tú Văn và cô bé Lăng Linh.

Phùng Tú Văn vỗ vỗ đầu cô bé Lăng Linh, khuyên nhủ: "Tiểu Linh ngoan ngoãn nghe lời, đừng bướng bỉnh, để chú Xa Thành mang về nghiên cứu kỹ một chút."

Trong phần lớn trường hợp, cô bé Lăng Linh đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng chuyện này lại liên quan đến bé rắn mà cô đã mang theo bên mình hơn mười ngày và cô tin chắc rằng đó là do chính tay mình ấp nở ra, nói theo một cách nào đó, bé rắn chính là con trai cưng của cô.

Con trai cưng nhà mình, sao có thể tùy tiện để người khác mang đi chứ?

"Không muốn đâu ạ, cháu không muốn đưa Đản Tử cho người khác!" Cô bé Lăng Linh lớn tiếng phản kháng.

Xa Thành vừa nghe thấy cái tên "Đản Tử" thốt ra từ miệng cô bé, nhất thời đầu óc quay cuồng, choáng váng. Thần Long đại nhân đường đường là thế, sao lại có thể bị gọi bằng cái tên này?

Hy vọng tiểu Thần Long vạn lần đừng nổi giận mà giáng sét đánh cháy cô bé này.

Xa Thành cẩn thận liếc nhìn tiểu Thần Long.

Ặc... Sao tiểu Thần Long trông có vẻ chẳng hề để tâm đến cái tên tương tự như "Nhị Cẩu": "Thiết Trụ" của loài người thế này?

Tính tình của tiểu Thần Long tốt đến vậy sao?

Vừa nghĩ vậy, một ánh mắt sắc lẻm và đầy sát khí liền bắn thẳng về phía Xa Thành, chẳng phải là từ Tiểu Long Quân mà anh ta mới nghĩ là có tính tình tốt hay sao?

Xa Thành: "..."

Chắc là, có lẽ, khả năng là chỉ đối với cô bé kia thì tính tình mới tốt thôi?

Xa Thành có lẽ không thông minh nhưng trực giác và bản năng của một động vật hoang dã vẫn rất nhạy bén, anh ta mơ hồ nhận ra thái độ đặc biệt của tiểu Thần Long đối với cô bé loài người này, lập tức mở miệng nói: "Bạn nhỏ cháu yên tâm, chú không phải muốn cướp của cháu đâu, chú chỉ đơn giản là mang về xem một chút, rất nhanh sẽ trả lại cho cháu ngay!" 

Tiền đề là Thần Long đại nhân tự mình bằng lòng quay về.

Nếu không muốn... vậy thì anh ta cũng chỉ đành ngậm ngùi làm một ông chú xấu tính lừa gạt trẻ con.

Cô bé Lăng Linh nghe nói sẽ trả lại cho mình thì quả thật yên tâm hơn không ít, vẻ mặt lộ rõ sự dao động.

Phùng Tú Văn thấy vậy tiếp tục cố gắng, dịu dàng khuyên nhủ: "Tiểu Linh, chúng ta để chú mang về xác nhận chủng loại rồi mới có thể nuôi Đản Tử một cách phù hợp, cung cấp thức ăn và môi trường sống cho Đản Tử cũng sẽ khoa học hơn, đây là tốt cho Đản Tử mà! Làm người cũng không thể ích kỷ và ngang ngược như vậy được đâu."

Cô bé Lăng Linh vừa nghe nói là tốt cho Đản Tử thì lập tức càng không có lý do gì để từ chối, lưu luyến không rời bưng Đản Tử chậm rãi đưa tới trước mặt Xa Thành: "Vậy, vậy được rồi... Chú nhất định phải trả lại cho cháu nhanh lên đó ạ!"

-

Tiểu Long Quân rất không vui.

Con người này lại dễ dàng đưa cậu cho người khác như vậy ư? Vừa mới còn hôn hít cậu, lúc này đã buông tay rồi?

Lẽ nào không sợ xà yêu trước mặt này là người xấu sao? Lỡ như trực tiếp mang cậu đi không trả lại cho cô thì làm thế nào?

Tiểu Long Quân tức giận nghĩ, hoàn toàn không ý thức được rằng, mình đã vô hình trung mặc nhận bản thân là vật sở hữu của cô bé Lăng Linh.

Xa Thành cũng không biết Tiểu Long Quân đột nhiên lại làm sao vậy, trông còn không vui hơn cả lúc nãy, thậm chí có chút nóng nảy.

Tuy nói Thần Long nhất tộc có ký ức truyền thừa, dù mới nở ra cũng không thể so sánh với trẻ sơ sinh của các chủng tộc thông thường, chúng có trí thông minh và năng lực nhận thức... nhưng dù vậy, là một chú rồng con mới nở còn chưa tự mình trải qua chuyện gì, cảm xúc của tiểu Thần Long trước mặt này cũng biến động quá lớn đi!

Làm cho Xa Thành nhất thời cũng không dám đưa tay ra nhận.

Nếu chuyện này mà đặt ở thời đại viễn cổ đại thần, một tiểu yêu quái cấp bậc như Xa Thành, tuyệt đối không có tư cách chạm vào tiểu Thần Long, cho dù là biến mình thành tọa kỵ cũng phải run rẩy sợ rằng mình sẽ vô ý mạo phạm tiểu Thần Long.

Chẳng qua, tiểu Thần Long tuy trông có vẻ rất khó chịu nhưng cũng không thật sự gây áp lực lên mình, nếu không thì lúc này anh ta đã không đứng vững được rồi.

Hơn nữa, Thần Long đại nhân dường như cũng không có ý định né tránh anh ta.

Sau khi tự trấn an tinh thần đủ rồi, Xa Thành cuối cùng cũng lấy hết can đảm, vừa chuẩn bị đưa tay ra nhận thì cô bé Lăng Linh lại đột nhiên rụt tay về.

Xa Thành: "..." 

Thật sự cho rằng lá gan của anh ta cũng lớn như đứa trẻ con loài người này sao? Anh ta đưa tay ra một lần khó khăn biết bao nhiêu!

Cô bé này sẽ không hối hận đấy chứ.

Xa Thành vừa định khuyên thêm hai câu thì đã nghe thấy giọng nói vừa non nớt vừa ngọt ngào của cô bé vang lên.

"Đản Tử, em cứ yên tâm đi theo chú nhé, phải ngoan đó, chị sẽ nhớ em." Cô bé Lăng Linh đưa tay lên ngay trước mắt, nhìn thẳng vào mắt Đản Tử, nghiêm túc dặn dò.

Cái dáng vẻ và ngữ khí nhỏ nhắn đó rất giống một bà mẹ già ân cần dặn dò đứa con lần đầu tiên đi học.

Xa Thành: "..." 

Tại sao anh ta lại nhìn thấy cảm giác này từ một đứa nhóc 6 tuổi chứ? Hơn nữa, coi tiểu Thần Long như con của mình, cô bé này thật sự không sợ ch.ết à!

Thật ngưỡng mộ những con người vô tri này.

Hơn nữa, anh ta và tiểu Thần Long nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ một hai tiếng đồng hồ... nhưng để làm ra vẻ một chút, có lẽ sẽ để tiểu Thần Long ở nhà anh ta nghỉ một đêm.

Nhiều nhất là một đêm, nhiều hơn nữa chính anh ta cũng chịu không nổi. Cho nên cô bé à, cháu thật sự cũng không cần phải nhớ nhung đâu.

Xa Thành thầm phàn nàn trong lòng, thật sự không thể nào lý giải nổi sinh vật mang tên trẻ con loài người này.

Thế nhưng...

Khi cô bé dặn dò mấy câu như vậy rồi lại đưa tiểu Thần Long cho Xa Thành, anh ta rõ ràng cảm giác được, cảm xúc của tiểu Thần Long đã dịu đi rất nhiều, thậm chí mơ hồ còn có chút vui vẻ?

Xa Thành: "..." 

Là do mình đánh giá qua loa rồi!

Cô bé nhà người ta biết điều hơn anh ta nhiều, chẳng phải dăm ba câu đã dỗ được tiểu Thần Long ngoan ngoãn rồi sao?

Xa Thành bưng tiểu Thần Long về nhà.

Vừa vào cửa, đóng cửa lại và xác nhận không có ai thấy, Xa Thành lập tức tuân theo bản năng, hai tay nâng tiểu Thần Long lên trên đỉnh đầu rồi quỳ xuống: "Thần Long đại nhân tại thượng, xin nhận của tiểu yêu một lạy, xin tha thứ cho hành vi bất kính vừa rồi của tiểu yêu đối với ngài."

Xa Thành tuy không đọc sách bao nhiêu nhưng anh ta xem phim truyền hình nhiều, nói vài câu văn vẻ hoa mỹ thì vẫn biết.

Chỉ thấy Tiểu Long Quân, người vốn hoặc là quấn trên cổ tay cô bé Lăng Linh hoặc là được cô bưng trên tay như thể không thể tự mình cử động, thân thể tức khắc bay lên trời, sinh linh bé nhỏ bay thẳng lên trần nhà của Xa Thành, sau đó rũ mắt coi thường tiểu xà yêu đang thành thật quỳ gối: "Gào ô..." một tiếng.

Xa Thành: "..."

Xa Thành: "Thần Long đại nhân, yêu lực của tiểu yêu thấp kém, thật sự là nghe không hiểu ngôn ngữ cao quý của Long tộc ngài, cho nên..." 

Có thể nói tiếng người được không?

Đương nhiên, một tiểu yêu hèn mọn tuyệt đối không dám đưa ra yêu cầu với Thần Long đại nhân.

Tiểu Long Quân bất mãn hừ một tiếng, trong đầu suy nghĩ, tìm tòi học hỏi một chút trong kho ký ức truyền thừa khổng lồ rồi mới mở miệng lần nữa: "Có chuyện gì?"

Giọng nói của một bé trai vừa non nớt vừa ngọt ngào truyền đến từ trên đỉnh đầu, thực sự làm Xa Thành ngây ra một lúc lâu.

Trời ạ... cũng quá thoát vai rồi!

Vai diễn tiểu yêu hèn mọn của anh ta tức khắc có chút diễn không nổi nữa, phải làm sao đây?

Xa Thành bình tĩnh lại, cố gắng vứt bỏ giọng nói đáng yêu không hề phù hợp với hình tượng uy vũ khí phách của Thần Long ra khỏi đầu: "Thần Long đại nhân, là thế này ạ, nghe nói Long tộc các ngài có ký ức truyền thừa nhưng tiểu yêu suy đoán, Thần Long tộc các ngài đã ẩn thế từ lâu, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ lắm về một số tình hình của xã hội hiện đại, cho nên cả gan muốn cùng ngài phổ cập khoa học một chút..."

Tiểu Long Quân: "..." 

Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm nhưng sao lời của tiểu xà yêu này cậu nghe không hiểu gì cả?

Xã hội hiện đại là xã hội gì? 

Phổ cập khoa học lại là có ý gì?

Hơn nữa, Thần Long nhất tộc của họ ẩn thế từ lâu lại là nói thế nào? 

Thần Long nhất tộc của họ không phải từ trước đến nay vẫn luôn duy trì phong thái bí ẩn và khiêm tốn hay sao?

Trong đầu Tiểu Long Quân toàn là dấu chấm hỏi.

Bất quá, Tiểu Long Quân cao quý sao có thể thật sự thừa nhận với một tiểu xà yêu rằng mình còn có rất nhiều chuyện không hiểu được chứ?

Tiểu Long Quân nâng cằm, kiêu ngạo vô cùng: "Muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng."

Xa Thành tức khắc ngầm hiểu, xem ra anh ta đoán đúng rồi.

Một giờ tiếp theo, Xa Thành đơn giản kể cho Tiểu Long Quân nghe một chút về lịch sử phát triển của loài người, trọng điểm là sự suy tàn của Yêu tộc và mối quan hệ giữa loài người và Yêu tộc hiện nay.

Còn về Thần tộc... xin tha thứ cho Xa Thành tuổi còn quá trẻ, căn bản chưa từng tiếp xúc với Thần tộc, chỉ nghe một số tiền bối đạo hạnh cao thâm đề cập qua, Thần tộc đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian từ 2000 năm trước, cũng không biết là đã diệt vong trong trận đại kiếp hai ngàn năm trước, hay là Thần tộc đã chủ động tách biệt khỏi nhân gian, hoàn toàn thoát ly khỏi nhân gian giới.

Phần lớn các tiền bối đều nghiêng về vế sau, dù sao một chủng tộc hùng mạnh như Thần tộc, sao có thể trong một đêm đều bị hủy diệt? Phần lớn có lẽ là đã hoàn toàn ẩn thế.

Giống như rất nhiều đại yêu khác, trong hai ngàn năm này cũng đều trở nên kín tiếng, hoặc là ngủ say, hoặc là che giấu thân phận để thoát khỏi con mắt của Thiên Đạo.

Hiện giờ, Nhân tộc đã vượt qua tất cả các chủng tộc khác, trở thành con cưng của Thiên Đạo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc