Lúc này Tiểu Long Quân đã ý thức được, con người trước mặt này căn bản không hiểu cậu nói gì - cô gọi tôi là Đản Tử thì ta gọi ngươi là con người, rất công bằng!
Khi cô bé Lăng Linh mang Tiểu Long Quân trở về căn phòng tràn ngập phong cách trang trí và thiết bị hiện đại, Tiểu Long Quân ngây người ra.
Này, này sao lại không giống thế giới loài người trong trí nhớ của cậu chút nào vậy? Lẽ nào ký ức truyền thừa của cậu có vấn đề?
Không đợi Tiểu Long Quân nghĩ lại, bên miệng đã bị nhét thứ gì đó vào.
Mùi sữa thơm ngọt ngào xộc vào mũi, có chút giống với mùi trên người con người kia.
Đây là loại sữa bò ngọt mà cô bé Lăng Linh thích nhất, bà ngoại không cho cô uống nhiều, một ngày nhiều nhất là hai hộp.
Sáng nay cô đã uống một hộp rồi, hôm nay chỉ còn lại một hộp, bình thường cô đều nhịn đến tối mới uống nhưng lúc này cô quyết định hào phóng lấy ra để chia sẻ với người bạn chơi mới của mình.
"Đản Tử, em nếm thử đi, ngon lắm đó!"
Cô bé Lăng Linh ngay cả chó mèo cũng chưa từng nuôi, chỉ biết rằng con non mới sinh ra đều uống sữa, mà cái đầu nhỏ của cô cũng không phân biệt được sự khác biệt cụ thể giữa các loại sữa, một lòng một dạ muốn đem thứ mình thích chia sẻ cho người bạn nhỏ mà mình cũng thích.
Cô bé Lăng Linh còn chu đáo tìm một cái đĩa miệng nông, đổ sữa bò vào đĩa rồi mới đưa đến bên miệng Đản Tử.
Tiểu Long Quân vừa mới nở còn chưa nếm qua hương vị thức ăn nhưng trong vỏ trứng có dịch trứng dồi dào và chứa đầy linh khí, là thứ đại bổ cực tốt cho ấu thể của Long tộc, trước khi nở Tiểu Long Quân đã hút sạch không lãng phí một giọt cho nên thật ra cậu không đói lắm.
Hơn nữa, cái đĩa thô kệch trước mặt này là sao đây?
Trong trí nhớ của cậu, các trưởng bối Long tộc đều dùng bộ đồ ăn bằng vàng ròng để dùng bữa, kém một chút cũng phải là dụng cụ bằng bạc tinh xảo chứ? Sao đến lượt cậu lại thành đãi ngộ thế này?
Tiểu Long Quân "gào ô gào ô", bất mãn ngẩng đầu lên tỏ vẻ kháng nghị.
"Đản Tử uống mau đi em! Thật sự rất ngon mà!" Cô bé Lăng Linh hoàn toàn không hiểu được sự chênh lệch trong lòng Tiểu Long Quân, còn tưởng sinh linh bé nhỏ này không biết hàng tốt.
Để chứng minh lời mình nói, cô bé Lăng Linh ngửa đầu một hơi uống sạch nửa hộp sữa bò còn lại, uống xong còn thòm thèm liếm liếm vị ngọt còn vương trên môi, sau đó dùng một đôi mắt trong veo lấp lánh nhìn chằm chằm Đản Tử, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Chị uống hết rồi này!"
Tiểu Long Quân bị đôi mắt trong veo xinh đẹp của đứa con người nhìn chằm chằm, tự dưng lại có chút ngượng ngùng, không tự nhiên cúi đầu xuống, ngờ vực nhìn chằm chằm chất lỏng trong chiếc đĩa sứ trắng đơn sơ, cuối cùng vẫn phải dưới ánh mắt mong chờ tha thiết của đứa con người, thử thăm dò cúi đầu vươn lưỡi ra liếm liếm...
Hình như, cũng không tệ lắm?
Chép chép, dưới ánh mắt chan chứa tình yêu thương của cô bé Lăng Linh, Tiểu Long Quân đã liếm sạch đĩa sữa.
"Rao hàng" thành công, cô bé Lăng Linh vô cùng kiêu ngạo, thú cưng yêu quý của cô có cùng sở thích với cô, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời!
Tiểu Long Quân xử lý xong nửa hộp sữa, lại ngẩng đầu lên thấy đứa con người vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, hiển nhiên là đã thu hết cảnh tượng cậu ăn uống vào mắt, hình ảnh đó dường như có chút bất nhã, Tiểu Long Quân phản ứng muộn màng tức khắc có chút đỏ mặt, lớp vảy mềm màu trắng hơi ánh xanh lộ ra một vệt hồng nhàn nhạt.
Cô bé Lăng Linh hưng phấn nhìn Đản Tử, không nhịn được lại duỗi ngón tay nhỏ ra chọc chọc vào người cậu.
Tiểu Long Quân vừa chuẩn bị nổi giận gầm lên một tiếng "To gan!"
Giây tiếp theo, liền nghe thấy giọng nói non nớt ngọt ngào của đứa con người chân thành khen ngợi: "Đản Tử, màu của em đẹp quá đi!"
Tiểu Long Quân: "..."
Thôi, thôi vậy. Nể tình con người nhà ngươi có mắt nhìn như vậy, bổn long quân tạm thời không so đo nữa.
"Ơ? Đản Tử, em càng hồng hơn rồi này!" Cô bé Lăng Linh càng thêm hưng phấn nhưng cũng hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi hay kỳ quái.
Chị còn từng xem trên TV có một loài sinh vật gọi là tắc kè hoa, biết đâu Đản Tử cũng là một bé rắn có thể đổi màu thì sao?
Tiểu Long Quân nghe vậy tức khắc có chút thẹn quá hóa giận.
Cậu đã định không so đo việc đứa con người này chưa được cậu đồng ý đã tùy tiện chạm vào cậu rồi, kết quả là con người này lại được đằng chân lân đằng đầu, dám nói cậu màu hồng?
Cậu là Thanh Thương Long giống đực khí phách uy vũ, sao lại có thể màu hồng được chứ?
"Gào ô!"
Tiểu Long Quân kháng nghị vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát khỏi ngón tay của cô bé Lăng Linh, kết quả giây tiếp theo toàn bộ thân thể liền bay lên không, bị cô bé Lăng Linh nâng trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại non nớt liền dán lên cái đầu nhỏ của cậu, nhẹ nhàng chạm một cái.
Nhưng vì đầu của Tiểu Long Quân thật sự quá nhỏ, lúc cô bé Lăng Linh rút môi về còn không cẩn thận chạm phải miệng của cậu.
Toàn bộ con rồng của Tiểu Long Quân đều cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Thế nhưng cô bé Lăng Linh không hề hay biết, chỉ cảm thấy Đản Tử trơn tuột, trên đầu có lẽ là vừa rồi không cẩn thận dính một chút sữa, lúc cô bé Lăng Linh hôn qua còn cảm thấy có chút ngọt ngào, thậm chí còn muốn hôn thêm cái nữa.
Trẻ con làm việc chẳng có gì e dè, nghĩ gì làm vậy, bé Lăng Linh lại hôn hôn lên cái đầu của Tiểu Long Quân vẫn còn đang trong trạng thái hóa không.
Tiểu Long Quân: "!"
Con... con người to gan! Đây là đang làm cái gì?
Đừng tưởng cậu vừa mới nở ra thì không biết gì, hành vi kiểu này chỉ có quan hệ vô cùng thân mật mới có thể làm!
Nhưng Tiểu Long Quân, người chỉ cần thoáng vận động linh lực là có thể ném cô bé Lăng Linh bay đi, cuối cùng lại không có bất kỳ hành động nào, mà yên lặng bị cô bé Lăng Linh "sàm sỡ".
Đây là người đã đánh thức cậu, cơ thể cậu còn dung hợp một giọt máu đầu ngón tay của đứa con người này. Cô bé không phải là những sinh vật hai chân bình thường thấp kém khác, cho nên nhẫn nại cô bé một chút cũng không sao.
Hơn nữa, với thân thể yếu ớt mỏng manh như vậy của đứa con người, nếu cậu thật sự dùng sức rất dễ vô tình làm cô bé bị thương, cậu không phải là một con rồng vong ân bội nghĩa như vậy!
Tiểu Long Quân nghĩ vậy, tự tìm cho mình một lý do đầy đủ.
Chứ không phải là vì cậu thật ra rất thích được thân mật với đứa con người đâu.
Bên này, Tiểu Long Quân lựa chọn "nhẫn nại" không phát tác, còn Phùng Tú Văn vào xem tình hình của cháu ngoại gái thì lại có chút không thể tiếp thu nổi cảnh tượng trước mắt.
Phùng Tú Văn vội vàng tiến lên quát bảo cô bé Lăng Linh dừng lại: "Ôi trời tiểu tổ tông của tôi ơi, cháu đúng là to gan lớn mật thật đấy!"
Miễn cưỡng chấp nhận việc cho cháu ngoại gái mang con rắn nhỏ về nhà nuôi một thời gian là một chuyện nhưng tận mắt nhìn thấy cháu ngoại gái bưng một con rắn lên hôn hít, lại là một chuyện khác.
Tuy nói con rắn này trông có vẻ đẹp hơn nhiều so với những con rắn thông thường, nhìn cũng không có chút cảm giác rợn tóc gáy nào nhưng trực tiếp đưa miệng lên hôn thì vẫn hơi quá đáng, nói thế nào đây cũng là rắn chứ không phải chó con mèo con!
Quả nhiên là điếc không sợ súng mà.
Cô bé Lăng Linh không hiểu bà ngoại đang nói gan lớn gan nhỏ gì, nghe thấy tiếng của bà, cô cũng thuận thế thả lỏng Đản Tử, quay đầu kích động chia sẻ với bà: "Bà ngoại ơi, vừa rồi Đản Tử đã uống hết nửa bình sữa bò dâu rồi ạ!"
Tiểu Long Quân giành lại được tự do nhưng cậu dường như cũng không thật sự vui vẻ.
Bà già này hiếm hoi nói được một câu mà cậu tán đồng, đứa con người này quả thật to gan lớn mật nhưng mà Tiểu Long Quân vẫn thấy bà già này rất chướng mắt!
Nếu có người có thể hiểu được biểu tình dưới hình thái ấu thể của Tiểu Long Quân, chắc chắn sẽ liên hệ biểu tình này với dáng vẻ khó chịu của con người khi bị phá đám chuyện tốt.
"Cháu cho nó uống nửa bình sữa bò dâu á?" Phùng Tú Văn đương nhiên không cảm nhận được sự căm ghét của Tiểu Long Quân đối với bà, toàn bộ sự chú ý đều bị lời của cháu ngoại gái hấp dẫn.
"Đúng vậy ạ!" Cô bé Lăng Linh gật đầu thật mạnh, thần sắc tự dưng có chút kiêu ngạo.
Phùng Tú Văn có chút kinh ngạc nhìn con rắn nhỏ thân dài chưa đến mười centimet, một sinh vật bé tí tẹo như vậy làm sao có thể uống hết nửa bình sữa bò kia?
Hơn nữa, rắn con mới sinh uống loại sản phẩm công nghệ cao như sữa bò dâu đó thật sự không có vấn đề gì sao?
Nhưng xem bộ dạng tung tăng nhảy nhót của con rắn nhỏ, dường như không có ảnh hưởng gì.
Sinh vật nhỏ này quả thật có chút kỳ quái.
Phùng Tú Văn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vội vàng quay đầu hỏi người đàn ông trung niên đi theo sau: "Xa Thành, không phải cậu từng nuôi rắn sao? Cậu mau xem xem, sinh linh bé nhỏ này rốt cuộc là loài gì, có độc hay không?"
Lúc này cô bé Lăng Linh mới chú ý tới, sau lưng bà ngoại còn có một chú lạ mặt mà chị chưa từng thấy qua.
Chú ấy trông rất đặc biệt, khuôn mặt nhỏ, cằm nhọn, có lẽ là vì trước mặt đang có một bé rắn nên ánh mắt đầu tiên cô bé Lăng Linh nhìn thấy người chú xa lạ tên Xa Thành kia, liền lập tức liên tưởng đến rắn.
Chỉ là biểu tình của người chú xa lạ lúc này có vẻ hơi kỳ quái, dường như... có chút sợ hãi?
Không chỉ ánh mắt đờ đẫn kinh hãi, cả người đều đang run nhè nhẹ.
Cô bé Lăng Linh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn người chú xa lạ, quan tâm hỏi một câu: "Chú ơi, chú sao vậy ạ?"
Phùng Tú Văn xoay người, cũng phát hiện ra sự khác thường của Xa Thành, tức khắc nhíu mày, trực giác có chuyện không ổn nhưng góc độ của bà hoàn toàn khác với cô bé Lăng Linh, phản ứng đầu tiên của bà là: "Xa Thành! Lẽ nào con rắn đó có độc?"
Miệng hỏi như vậy, cùng lúc đó tay bà cũng không yên tâm đặt lên vai cô bé Lăng Linh, thể hiện một tư thế bảo vệ, phòng trường hợp con rắn nhỏ có bất kỳ động tĩnh khác thường nào, bà có thể lập tức che chắn cho cháu ngoại gái.
Xa Thành nghe Phùng Tú Văn hỏi, thiếu chút nữa đã không kiềm được mà trực tiếp quỳ xuống.
Trước khi Phùng Tú Văn đến tìm anh ta, anh ta đã cảm nhận được rõ ràng một luồng linh lực dao động cường đại ở khu vực này.
Lúc đó, anh ta đang thành thật nằm xem TV ở nhà thì đột nhiên tim đập nhanh một cái, lăn từ trên ghế xuống, sau đó không khống chế được mà hóa thành nguyên hình.
May mắn là lúc đó anh ta ở nhà một mình, không có khách khứa gì, nếu không cảnh tượng này chắc chắn sẽ dọa con người bình thường ngất đi, vậy thì anh ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Nộp tiền phạt cho Sở Quản lý Giới Tu chân là chuyện nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó nhân viên của Sở lại cho rằng anh ta cố ý, bắt anh ta lại giam giữ một thời gian.
Chuyện đó cũng thôi đi, nhiều nhất là mất tự do một thời gian, đối với một xà yêu như bọn họ, một lần "ngủ đông" đã là mấy năm thậm chí mấy chục năm thì đây cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận, phiền phức nhất vẫn là điều lệ quản lý do Sở Quản lý Giới Tu chân ban hành có ghi: Yêu tộc hoặc người tu chân một khi bị giam vào ngục của sở quản lý thì sẽ bị lưu lại án tích, sau này hoạt động trong xã hội loài người sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế.
Thời đại Mạt pháp, Nhân tộc hưng thịnh, Yêu tộc suy yếu, Sở Quản lý Giới Tu chân lại bảo vệ loài người trên nhiều phương diện.
Những tiểu yêu như bọn họ hoặc là cứ ở mãi trong núi sâu rừng già hay những nơi không có bóng người khác mà không ra ngoài, phàm là muốn ra ngoài sống tốt trong xã hội loài người đều phải tuân thủ điều lệ quản lý của Sở Quản lý Giới Tu chân.
Không được tùy ý sử dụng thuật pháp trong xã hội loài người, không được tiết lộ sự tồn tại của Giới Tu chân cho người thường, hai điều này là thường thức cơ bản mà tất cả những người trong Giới Tu chân đều phải khắc cốt ghi tâm.
Xa Thành chỉ là một xà yêu có 500 năm đạo hạnh, hóa hình chưa đầy một trăm năm, ngày thường lại chẳng mấy khi nghiên cứu thuật pháp, trên phương diện tu luyện cũng vô cùng lười biếng, hơn nữa bây giờ linh khí vốn đã loãng, cho nên Xa Thành ngoài việc biết một vài thuật pháp nhỏ vô dụng, sống lâu hơn người thường một chút ra thì cũng không có gì khác biệt so với họ.
Thậm chí vì không đọc sách bao nhiêu, cuộc sống còn không bằng rất nhiều người, chỉ có thể ở nông thôn nuôi rắn nhỏ để kiếm sống.
Anh ta còn chưa đạt tới cảnh giới tích cốc, cũng cần ăn uống ngủ nghỉ, những thứ đó đều phải dùng tiền của con người để đổi lấy, một xà yêu từ trong núi nghèo đi ra như anh ta cũng không có của cải gì cho nên cũng phải giống như người thường, dựa vào đôi tay cần cù của mình để kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Ổ rắn của Xa Thành một trăm năm trước nằm trên đỉnh núi sau thôn này, tuy ngọn núi đó đã bị khai phá nhưng thôn này nói thế nào cũng được coi là gốc gác của anh ta, cho nên cuối cùng Xa Thành vẫn lựa chọn định cư ở thôn này.
Dựa theo quy luật sinh lão bệnh tử của con người, Xa Thành cũng không ngừng điều chỉnh dung mạo của mình.
Đừng nhìn Phùng Tú Văn lúc này gọi anh ta, trên thực tế trước đây Phùng Tú Văn còn từng gọi anh ta là chú nữa đấy.
Xa Thành ở khu này nói thế nào cũng được coi là một tiền bối, lại chưa từng nghe nói trên ngọn núi này có đại yêu nào tồn tại, luồng linh lực dao động chiều nay cũng đã dọa anh ta một phen.
Nhưng dù sao yêu lực của anh ta cũng nhỏ bé, cũng không phải loại tính tình hiếu kỳ, cho nên vốn dĩ cũng không định quản chuyện không đâu này.
Nếu thật sự có nguy hiểm gì, những người ở Sở Quản lý Giới Tu chân sẽ tự xử lý, không cần một XÀ yêu nhỏ nhoi như anh ta phải bận tâm.
Hơn nữa, ngoài luồng linh lực dao động trong nháy mắt đó ra, sau đó cũng không có chuyện kỳ lạ nào xảy ra nữa, trong thôn cũng gió êm sóng lặng, không giống như có nguy hiểm gì, Xa Thành chỉ hoang mang một lát rồi lại yên tâm trở lại, tiếp tục nằm ườn trên ghế xem TV.