Cô bé Lăng Linh từng xem cảnh gà con nở trên TV, sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt không có chút sức lực nào, quá trình chui ra khỏi vỏ vô cùng gian nan và chậm chạp, gà con phải dùng hết toàn lực mới làm được.
Nhớ tới hình ảnh đã xem trên TV, cô bé Lăng Linh không nhịn được mà cổ vũ cho Đản Đản: "Đản Đản! Cố lên! Đản Đản! Cố..."
Sợ làm phiền đến sinh linh bé nhỏ vừa mới ra đời, cô bé Lăng Linh cũng không dám hét to, chỉ đè thấp giọng cổ vũ.
Thế nhưng tiếng "cố lên" thứ hai mới nói được một nửa thì đã thấy Đản Đản run lên một cái, vết nứt vốn rất nhỏ bỗng nhiên vỡ toang, một sinh vật nhỏ dài chui ra từ kẽ nứt, động tác nhanh nhẹn trôi chảy, trông không có vẻ gì là tốn sức.
Lăng Linh ngây người, miệng vẫn giữ khẩu hình chữ "Cố", ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sinh vật nhỏ dài bơi ra từ trong vỏ trứng, ánh sáng đột ngột có chút chói mắt, sinh vật nhỏ hơi híp mắt lại, mất một lúc để thích ứng rồi mới ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn về phía cô bé đang cúi sát đầu xuống.
Thân thể vừa mới nở thực sự quá nhỏ, cái đầu vừa nhọn vừa bẹt, đôi mắt trên đầu cũng chỉ to bằng hạt đậu xanh, cho dù nó có cố gắng mở to đến thế nào, cô bé Lăng Linh cũng không thể nhìn rõ đôi mắt nhỏ "khí phách vô song" của nó.
"Gào ô..." Tiểu Long Quân mang theo ký ức truyền thừa của Long tộc từ trong vỏ trứng, kêu một tiếng với sinh vật hai chân yếu ớt trước mặt, ý bảo đối phương có thể quỳ xuống thỉnh an.
Ký ức truyền thừa cho Tiểu Long Quân vừa mới nở biết rằng, Long tộc của chúng là thần thú được trời đất nuôi dưỡng, có địa vị và thần lực tối cao cho dù ở trong Thần tộc cũng là sự tồn tại đỉnh cao.
Loại sinh vật hai chân này hoàn toàn không đáng nhắc tới trước mặt Thần Long.
Long tộc tùy tiện hắt hơi một cái cũng có thể dìm ch.ết một đám sinh vật hai chân.
Thực lực hai bên cách biệt quá lớn, cho nên trong tình huống bình thường, Thần Long nhất tộc sẽ không dễ dàng hiện thân trước mặt sinh vật hai chân để tránh vô tình làm bị thương loài sinh vật yếu ớt này.
Sinh vật hai chân tuy yếu ớt nhưng từ khi ra đời đã là con cưng của Thiên Đạo, tốc độ sinh sản cực nhanh, là điều mà tất cả các chủng tộc khác đều không theo kịp.
Từ xưa đến nay, Thần Long tộc có vài lần hiếm hoi xuất hiện trước mặt nhất tộc sinh vật hai chân đều là do cảm nhận được lời cầu nguyện thành tâm của họ mới xuất hiện để giúp họ thỏa mãn nguyện vọng.
Mặc dù... tình hình của cậu hiện tại dường như có chút đặc biệt. Con non của sinh vật hai chân này đã đánh thức cậu, người vẫn luôn ngủ say trong vỏ trứng, hơn nữa còn dùng linh khí thuần khiết nhất để giúp cậu chui ra khỏi vỏ - nói theo lý thì hẳn là được xem như ân nhân của cậu đi.
Nhưng mà!
Cậu chính là con trai của Thanh Thương Long Vương đứng đầu Long tộc, cho dù là người của Long tộc nhìn thấy cậu cũng phải quỳ xuống gọi một tiếng Tiểu Long Quân, lẽ nào một chủng tộc như sinh vật hai chân nhìn thấy cậu lại không cần phải năm vóc sát đất, ba quỳ chín lạy hay sao?
Lúc này chỉ bảo sinh vật hai chân nhỏ bé này quỳ xuống thỉnh an mà thôi, không quá đáng chứ?
Mặc dù đã ở trong trứng hơn hai nghìn năm nhưng Tiểu Long Quân vừa mới nở rốt cuộc chưa từng trải sự đời, chỉ hành động dựa vào nhận thức trong ký ức truyền thừa.
Dù là vậy, đối mặt với "ân nhân bé nhỏ" đã đánh thức mình, cho dù ân nhân bé nhỏ là sinh vật cấp thấp yếu ớt đến mức cậu trong hình thái vừa mới nở này cũng có thể dễ dàng nghiền nát, Tiểu Long Quân cao quý lại không có cách nào hoàn toàn vênh váo ra lệnh, âm thanh bảo đối phương quỳ xuống thỉnh an có chút yếu ớt đi.
Sau khi đối diện với đôi mắt to trong veo của cô bé, Tiểu Long Quân càng thêm chột dạ, nghĩ rằng hay là nể tình cô bé là "ân nhân", không bắt cô bé quỳ xuống thỉnh an nữa?
Nghĩ vậy, Tiểu Long Quân cũng làm như vậy.
Tiểu Long Quân lại ngẩng đầu lên: "Gào ô gào ô..."
Thôi được rồi, bổn long quân đặc cách miễn lễ thỉnh an.
Âm thanh non nớt nhỏ bé đánh thức cô bé Lăng Linh khỏi sự ngây ngẩn, cô bé ngạc nhiên vui mừng mở to hai mắt, giơ một ngón tay trắng nõn mũm mĩm, chọc thẳng vào cái đầu nhọn nhỏ của sinh vật dài.
"Đản Đản Đản Đản, em không phải gà con à!" Phùng Tú Văn vừa đi đến sau lưng cô bé Lăng Linh thì nghe thấy giọng nói non nớt đầy phấn khích của cô bé.
"Gào ô gào ô gào ô!"
Sinh vật hai chân to gan! Lại dám chọc bổn long quân! Đúng là đại bất kính!
Tiểu Long Quân vô cùng bực bội, tuy ngón tay của sinh vật hai chân nhỏ bé này mềm mại, còn mang theo mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, lực chọc vào người cậu cũng rất nhẹ, căn bản không đau không ngứa nhưng Tiểu Long Quân với khí phách cao quý của Long tộc trong xương cốt vẫn cảm thấy mình bị mạo phạm.
Cái đầu nhỏ linh hoạt chuyển động, tránh đi ngón tay trắng nõn kia, miệng há ra, biến bị động thành chủ động, ngậm lấy đầu ngón út của cô bé Lăng Linh.
"A!" Đầu ngón tay đột nhiên bị bao bọc bởi sự ấm áp ẩm ướt, Lăng Linh không khỏi kêu lên một tiếng.
Phùng Tú Văn đi tới nhìn thấy cảnh này tức thì sợ đến hồn sắp bay mất, một tay vội vàng kéo cô bé Lăng Linh ra, tay kia trực tiếp định tóm lấy "con rắn nhỏ".
Cô bé Lăng Linh thì bị bà kéo ra rồi nhưng bà lại chẳng chạm được vào mép của "con rắn nhỏ".
Đừng nhìn "con rắn nhỏ" vừa mảnh vừa bé, còn chưa dài bằng một bàn tay của Phùng Tú Văn nhưng thân hình lại vô cùng linh hoạt, tốc độ của Phùng Tú Văn đã rất nhanh rồi mà vẫn bị nó nhẹ nhàng né được.
Càng ch.ết người hơn là nhân lúc né tránh cú vồ của Phùng Tú Văn: "con rắn nhỏ" còn thuận thế chui ra khỏi chiếc găng tay len, men theo đầu ngón tay của cô bé Lăng Linh bò thẳng lên cánh tay, quấn lấy cổ tay cô bé.
"Bé Linh!"
Phùng Tú Văn hoảng sợ hét lên một tiếng, động tác trên tay không ngừng, tiếp tục bắt "con rắn nhỏ": "Cháu đừng động đậy!"
Cô bé Lăng Linh không bị "con rắn nhỏ" dọa sợ, ngược lại còn bị phản ứng của bà ngoại làm cho giật mình.
Tuy vừa rồi bé rắn ngậm lấy ngón tay cô nhưng căn bản không hề cắn cô, cô cảm thấy theo bản năng rằng bé rắn sẽ không làm tổn thương mình, dù sao cũng là cô ấp nở bé rắn ra mà, là mẹ của bé rắn, sao bé rắn lại có thể làm tổn thương cô được chứ?
Cho nên dù biết Đản Đản là một con rắn, cô cũng không sợ.
So ra thì bà ngoại đang la lớn và dường như muốn bắt lấy bé rắn còn đáng sợ hơn, hơn nữa lực bà ngoại nắm cô rất mạnh, làm cô hơi đau.
Bất quá, bé Lăng Linh cũng rất nhanh phản ứng lại, bà ngoại hẳn là đang lo lắng cho mình.
Tuy cái đầu nhỏ của cô vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ một số chuyện và đạo lý nhưng cô cũng biết có một vài loài rắn sẽ làm hại con người, bà ngoại có lẽ là sợ bé rắn sẽ cắn cô.
"Bà ngoại! Bà đừng bắt bé rắn!" Cô bé Lăng Linh trực tiếp giấu cánh tay đang bị bé rắn quấn lấy ra sau lưng, dùng hành động thực tế để bảo vệ bé rắn không cho bà ngoại chạm vào, còn giải thích thay cho bé rắn: "Bé rắn không cắn người đâu ạ!"
Phùng Tú Văn sắp sốt ruột đến ch.ết rồi, vừa nghe cháu ngoại gái nhà mình còn nói những lời như vậy tức thì giận đến muốn đánh cho một trận.
Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, bà đột nhiên thấy một con rắn đang ngậm ngón tay của cháu ngoại gái mình, con rắn đó toàn thân trắng trong pha chút sắc xanh nhạt, đẹp thì đẹp thật nhưng cái gọi là sinh vật càng đẹp thì càng có độc, con rắn con mới bé tí tẹo thế này, Phùng Tú Văn cũng không nhận ra đây là loài gì, rốt cuộc có độc hay không, Phùng Tú Văn có thể không sợ sao?
Kể cả không có độc, chỉ đơn thuần cắn bị thương cháu ngoại gái của bà thì cũng không được!
Bà bên này vừa lo vừa sợ muốn ch.ết, một lòng lo lắng cho cháu ngoại gái, kết quả cháu ngoại gái thì hay rồi, ngược lại còn cản bà, nói đỡ cho con rắn kia?
"Bà vừa thấy nó cắn cháu rồi!" Phùng Tú Văn đương nhiên không thể đi so đo với một đứa trẻ mới 6 tuổi, chỉ có thể cố gắng dỗ dành: "Bé Linh ngoan, mau để bà ngoại đuổi con rắn đó đi!"
"Không có không có, vừa rồi em ấy không cắn cháu! Cháu không đau chút nào cả!" Lăng Linh lắc đầu giải thích, giải thích xong chính mình cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đúng nhỉ, vì sao đầu ngón tay của mình lại không đau chút nào?
Lăng Linh trước đó không để ý, lại theo thói quen dùng đầu ngón út bị thương kia của mình chọc chọc, vốn dĩ vết thương nhỏ vẫn luôn hơi đau nhói, vậy mà chốc lát sau đã không còn cảm giác gì nữa.
Lăng Linh nghiêng đầu, khó hiểu đưa cánh tay đang giấu sau lưng ra, giơ ngón trỏ của mình lên nhìn nhìn, vết thương nhỏ vốn còn hơi sưng đỏ thế mà đã biến mất không thấy đâu.
"Ơ?" Lăng Linh nghi ngờ kêu lên một tiếng.
Nhưng không đợi cô tìm tòi nghiên cứu kỹ, Phùng Tú Văn đã chớp lấy cơ hội, lại lập tức đưa tay tới định túm con rắn nhỏ từ trên cánh tay Lăng Linh xuống.
Lăng Linh theo bản năng né tránh, tức khắc vứt chuyện vết thương đột nhiên biến mất ra sau đầu, một lần nữa giấu tay ra sau lưng, nói lý với bà ngoại: "Bà ngoại! Bé rắn thật sự không cắn cháu! Cũng sẽ không cắn cháu đâu! Tay cháu đưa đến tận miệng em ấy mà em ấy còn không cắn, sau này chắc chắn cũng sẽ không cắn cháu!"
Đừng nhìn cô bé vóc người nhỏ nhắn nhưng thân thể lại linh hoạt, thật sự bướng bỉnh lên không cho Phùng Tú Văn chạm vào thì nhất thời Phùng Tú Văn đúng là không làm gì được cô.
"Được rồi được rồi, bà không bắt nó! Cháu cho bà xem một chút là được chứ gì!"
Phùng Tú Văn đành nhượng bộ, đứng thẳng người, sa sầm mặt nghiêm túc nhìn Lăng Linh, nói lý với cô: "Bà xem xem rốt cuộc có độc hay không được chưa? Lỡ như có độc, dù bây giờ không cắn cháu, sau này nếu không cẩn thận chạm phải cháu thì làm sao bây giờ?"
Lăng Linh cũng là kiểu tính cách mềm mỏng thì được, cứng rắn thì không, hơn nữa bà ngoại trông có vẻ thật sự không định bắt bé rắn nữa, lúc này mới từ từ đưa cánh tay ra để lộ sinh linh bé nhỏ vẫn luôn quấn chặt trên cổ tay mình.
Tiểu Long Quân nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
Tiểu Long Quân tỏ vẻ rất khó chịu, ngẩng đầu trên cổ tay Lăng Linh, hung dữ "gào ô" một tiếng với sinh vật hai chân già nua vô tri trước mặt.
Dám nói bổn long quân là rắn? Sinh vật hai chân ngu xuẩn!
Nếu không phải nể tình sinh vật hai chân già nua trước mặt này rõ ràng có quan hệ huyết thống với ân nhân của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho sinh vật hai chân ngu xuẩn này!
Cuối cùng Phùng Tú Văn vẫn phải thỏa hiệp, buông tha cho con rắn nhỏ kia, không còn khăng khăng muốn cướp nó từ chỗ Lăng Linh rồi ném đi nữa, trên thực tế cho dù Phùng Tú Văn có kiên trì thì cũng chẳng chạm được vào một sợi lông của con rắn nhỏ.
Bà cho rằng đó là một con rắn nhỏ nhưng thực tế lại là Tiểu Long Quân của Thần Long cao quý, sao có thể để bà chạm vào được chứ?
Một sinh vật hai chân tùy tiện mà cũng muốn chạm vào Thần Long cao quý ư? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Tiểu Long Quân ngẩng cao đầu, lỗ mũi hướng lên trời, cuộn tròn trên cánh tay cô bé Lăng Linh, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh khinh thường nhìn xuống sinh vật hai chân già nua, ồ, họ tự xưng là loài người à?
Với đôi mắt nhỏ xíu như vậy, đừng nói Phùng Tú Văn tuổi đã cao, mắt không còn tốt lại còn đứng cách Tiểu Long Quân một khoảng, mà cho dù là cô bé Lăng Linh có thị lực 5.3 đang ở gần Tiểu Long Quân như vậy cũng không thể nhìn ra được ánh mắt coi thường thiên hạ của cậu, cho nên Phùng Tú Văn đương nhiên không phải sợ Tiểu Long Quân, bà hoàn toàn là nể tình cháu ngoại gái nhà mình quá mức kiên trì, mới buông tha cho sinh linh bé nhỏ này.
Phùng Tú Văn bình tĩnh lại cũng đã nghĩ thông suốt, cứ mãi giằng co với cháu ngoại gái cũng không phải là cách.
Hơn nữa, con rắn nhỏ này trước mắt trông có vẻ đúng là không có gì nguy hiểm, cháu ngoại gái hình như cũng thật sự không bị cắn, thêm vào đó sinh linh bé nhỏ này dường như có chút linh tính, biết ai che chở nó nên cứ bám riết lấy người cháu ngoại gái để tìm kiếm sự bảo vệ.
Có lẽ là do cháu ngoại gái vẫn luôn mang nó theo bên mình nên sinh linh bé nhỏ này đã nhớ kỹ mùi của cháu gái bà chăng?
Lát nữa về bà sẽ tìm người đến xem thử con rắn nhỏ này rốt cuộc có độc hay không, nếu thật sự không có độc thì cho cháu ngoại gái nuôi một thời gian cũng không sao, dù gì thì qua một thời gian nữa, mẹ con bé sẽ đến đón nó về để chuẩn bị khai giảng.
Người lớn nghĩ gì, cô bé Lăng Linh chẳng thèm quan tâm. Chỉ cần giữ được bé rắn ở lại chơi với cô là chị đã vui lắm rồi!
Cô bé Lăng Linh cẩn thận từng li từng tí nâng bé rắn trong lòng bàn tay, bưng về nhà suốt cả quãng đường.
Tiểu Long Quân cũng rất nhanh phát hiện ra, sinh vật hai chân nhỏ bé trước mặt này căn bản không hiểu được lời cậu nói, cậu "gào ô" nửa ngày trời mà sinh vật hai chân nhỏ bé ngơ ngác không có phản ứng gì, chỉ lo tự mình lẩm bẩm.
Nói cái gì mà gọi em ấy là "bé rắn" nghe không hay lắm, hay là tiếp tục gọi là Đản Đản đi.
Tiểu Long Quân: "Gào ô!" Đản Đản thì hay chắc?
Ngay sau đó, sinh vật hai chân nhỏ bé lại lắc lắc đầu nói: "Đản Đản cũng không hay, bây giờ em không còn là một quả trứng nữa, hay là gọi em là Đản Tử đi! Chị thích nhất là kem trứng!"
Tiểu Long Quân: "Gào ô gào ô!"
To gan! Lại dám đặt cho cậu một cái tên tùy tiện như vậy!
Cậu có tên!
Ký ức truyền thừa cho cậu biết, cậu là Thần Long Huyền Thương! Vào khoảnh khắc được sinh ra từ trong trứng, tên cậu đã được ghi vào gia phả của Long tộc.
Tuy nhiên, kem trứng là cái gì?
Ký ức truyền thừa của Tiểu Long Quân vẫn dừng lại ở thời đại Long tộc đời trước, khi loài người vẫn còn trong thời kỳ xã hội nô lệ, đương nhiên sẽ không có sản vật hiện đại như kem, điều này đã chạm đến điểm mù kiến thức của Tiểu Long Quân.