Nhặt Được Một Bé Rồng Thần

Chương 1

Trước Sau

break

"Tiểu Linh, cháu đang làm gì thế?" 

Phương Tú Văn vừa vào phòng đã nhìn thấy cô cháu gái nhỏ của mình đang ngồi xổm trên giường với tư thế cúi đầu, hai bím tóc nhỏ chổng lên trời, mắt cụp xuống không biết đang nhìn cái gì, tư thế trông thật kỳ quặc.

Nếu không phải biết cô cháu gái cưng của mình không phải kiểu trẻ con nghịch ngợm, gây sự, không hiểu chuyện, Phương Tú Văn đã suýt hiểu lầm rằng cô bé đang "ngồi toilet" đi bậy trên giường.

"Bà ngoại, bà ngoại, cháu đang ấp Đản Đản!" 

Nghe bà ngoại hỏi, cô bé mới ngẩng đầu lên để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như tạc tượng, đôi mắt to tròn chớp chớp ánh lên vẻ phấn khích.

Phương Tú Văn ngẩn ra một lúc mới hiểu cô bé đang nói gì, vội vàng chạy tới mép giường, lo lắng nhìn xuống dưới mông của cô bé, miệng bất đắc dĩ kêu lên: "Trời ơi tổ tông nhỏ của tôi ơi, cháu mà ngồi xuống một cái thì trứng còn chẳng nát bét ra à!"

Lăng Linh cũng ngây người ra ngay lập tức, đôi mắt to tròn ngơ ngác chớp chớp, cái đầu nhỏ của cô bé vốn không hề nghĩ tới chuyện trứng sẽ bị vỡ.

"Mau đứng dậy, mau đứng dậy, cái mông nhỏ của cháu không thấy khó chịu à?" 

Phương Tú Văn vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, thầm nghĩ ga giường mình vừa mới thay sáng nay lại phải giặt lại rồi nhưng đứng trước mặt lại là cô cháu gái cưng đáng yêu, Phương Tú Văn không nỡ đánh cũng chẳng nỡ mắng, chỉ đành đưa tay kéo cô bé dậy một cách nhẹ nhàng. 

"Để bà xem quần của cháu có bị bẩn không."

Lăng Linh thuận theo lực kéo của Phương Tú Văn mà nhanh chóng đứng dậy, sau đó lại vội vàng xoay người nằm sấp xuống xem Đản Đản của mình.

Lúc này Phương Tú Văn mới nhìn thấy bên dưới mông cô bé còn lót một chiếc chăn lông nhỏ được vò thành một cục lộn xộn.

Xem ra cũng không phải là hoàn toàn không chịu suy nghĩ, cô cháu gái cưng còn biết lúc ấp trứng phải giữ ấm cho trứng nữa cơ đấy.

Phương Tú Văn nhân lúc cô bé quay lưng đi đã kiểm tra cái mông nhỏ mũm mĩm của cô bé.

Nghỉ hè năm nay Lăng Linh hiếm hoi lắm mới được về quê một lần, cô bé chạy đi chơi khắp nơi, nghịch như quỷ sứ, chạy nhảy khắp ngoài đồng rồi trên sườn núi.

Mấy ngày đầu mới tới, Phương Tú Văn còn cho cô bé mặc những chiếc váy nhỏ xinh đẹp, trong vali mà mẹ Lăng chuẩn bị cho cô bé cũng có hơn một nửa là váy nhưng sau mấy lần thấy váy cô bé bay tung lên suýt lộ cả quần nhỏ bên trong, Phương Tú Văn đã quyết đoán dắt cô bé ra phố mua mấy bộ quần áo ngắn tay mới.

Những chiếc váy xinh đẹp đó thôi thì cứ để dành khi nào về lại thành phố không có chỗ để chạy nhảy lung tung thì mặc sau.

Hôm nay cô bé đang mặc một chiếc quần lửng cotton màu vàng nhạt, nếu bị ướt sẽ nhìn rất rõ, lúc này nhìn qua vẫn là màu sắc ban đầu, không bẩn cũng không ướt.

"Bà ngoại, Đản Đản không vỡ!" 

Lăng Linh vừa xoay người lại đã vội vàng lật tấm chăn lông lên, nhìn thấy bề mặt quả trứng trắng bóng vẫn còn nguyên vẹn ở chỗ cũ cô bé mới thở phào nhẹ nhõm. 

Ngay sau đó lại không yên tâm mà đưa ngón út ngắn cũn của mình ra gõ nhẹ hai cái, lật Đản Đản qua một mặt khác, xác nhận nó thật sự không có chỗ nào bị nứt, lúc này mới phấn khích quay đầu nói với Phương Tú Văn.

Phương Tú Văn hoàn hồn, bà dời tầm mắt khỏi cái mông nhỏ vừa tròn vừa đầy đặn khiến người ta rất muốn đưa tay vỗ một cái của cô bé rồi nhìn sang quả trứng.

"Ồ, quả trứng này đẹp thật đấy." Phương Tú Văn khen một câu thật lòng.

"Hì hì! Đúng không ạ, Đản Đản đẹp lắm!" 

Lăng Linh tức khắc vênh váo tự đắc, cứ như thể người được khen chính là mình vậy.

Phùng Tú Văn liếc mắt là nhìn thấu ngay vẻ mặt kiêu ngạo của cô nhóc, bỗng thấy buồn cười, không nhịn được muốn trêu con bé một chút: “Đản Đản đẹp thì có liên quan gì đến cháu đâu? Đó là do gà mái nhà mình đẻ khéo thôi!”

Phùng Tú Văn vốn chẳng nghĩ nhiều, quả trứng này trông cũng to bằng quả trứng gà, mà cô nhóc cũng thường xuyên chạy ra chuồng gà chơi, thấy quả trứng gà nào mới và đẹp là sẽ nhặt về chơi, chuyện này hết sức bình thường.

Lăng Linh không phục, bĩu môi cãi lại: “Nhưng nhưng đó là do cháu phát hiện ra mà! Hơn nữa cháu tìm thấy nó ở trong rừng! Biết đâu không phải gà mái nhà mình đẻ thì sao!”

Cách nhà Phùng Tú Văn không xa có một sườn đồi nhỏ, được gia đình bà nhận thầu để trồng táo. 

Đó không phải là rừng rậm hoang vu gì, nếu không thì bà cũng chẳng yên tâm để Lăng Linh thường xuyên chạy đến đó chơi.

Lăng Linh thường nhặt mấy hòn đá nhỏ có hình thù kỳ lạ từ trong vườn táo về nhà nên lần này nhặt một quả trứng về cũng không có gì lạ.

Thế nhưng vừa nghe nói là nhặt từ trong rừng, Phùng Tú Văn lại có chút không chắc.

Gà mái nhà bà rất ít khi chạy vào vườn táo, mà trứng chim thì thường không to như vậy.

Phùng Tú Văn vươn tay cầm quả trứng lên, cẩn thận dùng sức bóp nhẹ, vỏ trứng rất cứng.

May quá, chắc không phải trứng rắn.

Vỏ trứng rắn thường khá mềm, trước đây Phùng Tú Văn cũng từng tự tay sờ qua rồi, cảm giác khi chạm vào quả trứng này rõ ràng không giống.

Thật ra là trứng gì cũng không sao cả, dù sao rơi vào tay cô nhóc này thì cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, hoặc là vỡ, hoặc là bị đem đi nấu chín, chẳng lẽ cô nhóc lại có thể thật sự ấp ra một chú gà con hay một sinh vật nhỏ nào khác được sao?

Bao nhiêu năm nay, Phùng Tú Văn chưa từng gặp con rắn nào trong vườn táo nhà mình nhưng quan tâm quá thì sẽ loạn, cũng không thể trách bà nghĩ ngợi lung tung.

Phùng Tú Văn chủ yếu là sợ cháu gái mình chơi bên ngoài gặp phải nguy hiểm, dự định ngày mai sẽ nhờ người làm trong nhà kiểm tra kỹ lại khu vườn một lượt, nếu có sâu bọ độc hại gì thì phải diệt đi.

“Bà ngoại! Bà nhẹ tay một chút, bà sắp làm vỡ Đản Đản của cháu rồi!” 

Với bộ não của cô bé lớp một, đương nhiên Lăng Linh không thể hiểu được nỗi lo của bà ngoại, lúc này mọi sự chú ý của cô bé đều dồn vào quả trứng trong tay bà.

Nếu không phải vì luôn được giáo dục về đức tính “kính già yêu trẻ”, biết rằng phải tôn trọng người lớn thì lúc này cô bé đã không nhịn được mà vươn tay giật lại Đản Đản yêu quý của mình rồi.

“Không vỡ, không vỡ đâu.” 

Phùng Tú Văn buồn cười nhìn cô cháu gái đang lo lắng của mình, bà đổi tư thế đặt quả trứng vào lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt Lăng Linh: “Đây, không phải vẫn còn nguyên đây sao?”

Lăng Linh nhanh như cắt vươn đôi tay nhỏ nhắn đón Đản Đản về, âu yếm nhìn mấy lần, xác nhận Đản Đản thật sự không bị gì rồi mới lại dùng chiếc chăn lông nhỏ bọc nó lại. 

Sau đó... cô bé lại đặt nó xuống dưới mông nhưng lần này đã cẩn thận hơn, không ngồi thẳng lên trên mà chỉ ngồi xổm hờ hờ. 

Cô bé cũng thật sự sợ sẽ như lời bà nói, lỡ không cẩn thận làm vỡ mất Đản Đản.

Phùng Tú Văn vừa thấy tư thế này của cháu gái thì còn gì mà không hiểu, bà thầm nghĩ cô nhóc này cũng biết nghe lời đấy chứ nhưng cũng không hoàn toàn nghe lời.

“Tư thế này của cháu là học gà mái nhà mình à?” Bà Phùng Tú Văn cười hỏi.

“Dạ!” Lăng Linh gật đầu.

"Bé Linh à, cháu làm thế này thì không ấp ra gà con được đâu." 

Bà Phùng Tú Văn cố gắng giảng giải đạo lý cho cô nhóc.

"Tại sao ạ?" 

Lăng Linh không thật sự hiểu: "Gà mẹ cũng ấp ra gà con như thế mà! Sao cháu lại không thể ạ?"

Phùng Tú Văn cũng không phải người đọc nhiều sách vở, càng không phải người nuôi gà chuyên nghiệp, nhất thời đúng là không trả lời được câu hỏi này của Lăng Linh, hơn nữa nhìn ánh mắt kiên định của cô nhóc rõ ràng là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Thôi kệ, cứ để cô nhóc tự mày mò vậy, chắc là chưa được mấy ngày, qua cơn hứng thú rồi sẽ vứt quả trứng sang một bên thôi.

Thế nhưng Phùng Tú Văn đã xem thường quyết tâm và sự kiên trì của Lăng Linh.

Hơn mười ngày tiếp theo, Lăng Linh đi đâu cũng mang theo quả trứng bên mình.

Bắt một đứa trẻ hiếu động hoạt bát cứ ngồi yên trên giường để ấp trứng là chuyện không thực tế, dù cho Lăng Linh vô cùng yêu thích quả Đản Đản xinh đẹp này.

Hơn nữa, cứ ngồi xổm trên giường bắt chước gà mẹ thì mệt lắm, mà cô bé lại không dám ngồi hẳn xuống, đôi chân ngắn cũn của Lăng Linh căn bản không trụ được bao lâu, rất nhanh đã chịu thua.

Nhưng kế hoạch ấp Đản Đản thì tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ được, Lăng Linh vô cùng mong chờ một sinh mệnh nhỏ ra đời.

Thế là cái đầu nhỏ lanh lợi nghĩ ra một cách, cô bé nhờ bà ngoại tìm cho một chiếc găng tay bông thật dày, nhét Đản Đản vào trong, sau đó nhét thêm một ít bông vào nữa, tạo cho Đản Đản một môi trường vừa thoải mái, ấm áp lại an toàn. 

Như vậy cũng tiện cho cô bé mang Đản Đản theo người mọi lúc mọi nơi, chỉ cần đặt nó vào trong chiếc túi đeo chéo nhỏ của mình.

Công sức đã không phụ lòng người.

Hôm nay, Lăng Linh vẫn ra ngoài chơi như thường lệ, bà ngoại đang bận việc trên cánh đồng cách đó không xa, còn cô bé thì ngồi xổm một bên nhổ cỏ, hái hoa dại.

Đôi tay nhỏ trắng nõn luồn vào bụi cỏ, chỉ một chút sơ sẩy, bàn tay non nớt đã bị một cây cỏ dại không tên cứa một đường.

Lăng Linh cũng không phải đứa trẻ nhõng nhẽo, cô bé "xít" lên một tiếng rồi vội rụt tay về. 

Cúi mắt nhìn, lòng ngón trỏ đã rớm ra mấy giọt máu nhỏ.

Vành mắt Lăng Linh ửng đỏ nhưng vì không muốn để bà ngoại lo lắng, cô bé cố nén không kêu to, nước mắt chỉ đảo một vòng trong hốc mắt, cuối cùng chỉ tủi thân bĩu môi, nín khóc.

Cô bé nghĩ một lát rồi lục lọi trong chiếc túi đeo chéo nhỏ, lấy ra chiếc găng tay bông đựng Đản Đản, miệng lẩm bẩm: "Đản Đản ơi Đản Đản, tay chị bị thương rồi, cho chị mượn tạm chút bông của cậu nhé, về nhà chị sẽ đệm thêm vào cho em ngay, đệm nhiều hơn nữa!"

Nói rồi cô bé theo thói quen cho tay phải vào trong găng tay, ngón tay bị thương cũng thuận thế luồn vào chạm phải vỏ trứng ấm áp và nhẵn bóng.

"A!" 

Lăng Linh khẽ kêu lên một tiếng vì đau, theo phản xạ rụt tay lại.

Sau đó, cô bé phát hiện giọt máu trên ngón tay đã biến mất, chỉ còn lại vết xước nhỏ ửng đỏ.

Vốn dĩ định lấy bông để lau máu, sao mình còn chưa lau mà máu đã biến mất rồi?

Lăng Linh cúi đầu, vạch miệng găng tay ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên vỏ trứng trắng bóng đột nhiên có thêm một vệt đỏ.

Lăng Linh lập tức thấy áy náy, ngại ngùng nói với Đản Đản: "Đản Đản xin lỗi nhé, chị làm bẩn em rồi."

Giây tiếp theo, xung quanh vỏ trứng lại kỳ lạ lóe lên một vầng sáng nhàn nhạt.

Lăng Linh tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cô bé đưa tay lên dụi dụi mắt, nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm hay không.

Đợi đến khi cô bé bỏ tay ra nhìn lại, vệt đỏ kia đã biến mất không còn tăm hơi. 

Lăng Linh đang định nhìn kỹ hơn thì lại thấy vỏ trứng khẽ động đậy, chợt một tiếng "rắc" rất nhỏ vang lên, vỏ trứng nứt ra một đường mảnh.

Lăng Linh lập tức chẳng còn tâm trí đâu mà để ý xem vệt đỏ kia có biến mất hay không nữa, cô bé kích động đứng bật dậy, hai tay ôm lấy chiếc găng tay rồi gọi lớn về phía Phùng Tú Văn cách đó không xa: "Bà ngoại! Bà ngoại! Đản Đản sắp ra rồi!"

Phùng Tú Văn chợt nghe thấy cháu gái gọi mình lớn tiếng như vậy, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, bà lập tức buông việc đang làm trong tay, vội chạy về phía cô bé.

Chân còn chưa kịp bước đi thì đã nghe được nửa câu sau, bước chân của Phùng Tú Văn cứng đờ rồi lập tức thả lỏng trở lại.

Haizz, bà còn tưởng có chuyện gì, cô nhóc làm bà giật cả mình, hóa ra là Đản Đản sắp nở.

Khoan đã... Đản Đản sao lại nở được nhỉ?

Phùng Tú Văn hồ nghi nhìn về phía Lăng Linh, trong lòng không tin lắm nhưng bà cũng biết cô cháu gái cưng của mình không phải là đứa trẻ thích nói dối, vì vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Bà vừa rảo bước về phía Lăng Linh, vừa đoán rằng chắc cô bé đã vô ý làm nứt quả trứng nên mới tưởng lầm là Đản Đản sắp chui ra.

Lăng Linh gọi bà ngoại xong lập tức cúi đầu xuống lần nữa, hồi hộp nhìn chằm chằm vào Đản Đản sắp nở, hơi thở cũng bất giác nhẹ đi rất nhiều.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc