Thiên Đạo muốn Nhân tộc hưng thịnh đã cưỡng ép áp chế sự phát triển của các chủng tộc khác.
Trong tình huống như vậy, Yêu tộc chỉ có thể lựa chọn chung sống hòa bình với Nhân tộc, che giấu thân phận Yêu tộc của mình, trà trộn vào trong loài người.
Vì thế, các tiền bối của Yêu tộc và người tu chân của loài người đã cùng nhau sáng lập ra Sở Quản lý Giới Tu chân, ở một mức độ nào đó thì nó có lợi ích như là chính phủ của Giới Tu chân... nói "chính phủ" tiểu Thần Long có lẽ nghe không hiểu, vì thế Xa Thành lại đổi một từ khác là "triều đình".
Mà lão đại của Sở Quản lý Giới Tu chân hiện giờ là một Cửu Vĩ Hồ có hơn 3000 năm đạo hạnh, Hồ Ngọc Trừng cũng tương đương với đế vương thời cổ đại.
Bất quá bây giờ là xã hội dân chủ, Giới Tu chân của họ cũng phải bắt kịp thời đại, phát triển theo sự phát triển của xã hội loài người: "đế vương" Hồ Ngọc Trừng này cũng không thể độc đoán chuyên quyền, cho nên thay vì nói là đế vương, không bằng nói là tổng tài của một công ty thì sẽ chính xác hơn một chút.
Tiểu Long Quân tuy có một vài từ ngữ không hiểu lắm, ví dụ như "tổng tài" là cái thứ gì thì cậu không biết.
Nhưng ý tứ mà Xa Thành biểu đạt cũng coi như đúng chỗ, tư tưởng trung tâm thì Tiểu Long Quân vẫn lĩnh hội được.
Đối với sự phát triển nhanh chóng của thời đại hiện nay, Tiểu Long Quân không phải là không kinh ngạc, điều này và nhận thức trong ký ức truyền thừa đúng là khác nhau một trời một vực, bất quá Tiểu Long Quân dù sao cũng không tự mình trải qua thời đại viễn cổ, đối với xã hội loài người đã từng cũng không có ký ức sâu sắc và ấn tượng cố hữu nào, bản thân vẫn là một trang giấy tương đối trống bởi vậy năng lực tiếp thu những sự vật mới mẻ cũng tương đối mạnh.
Hơn hai ngàn năm đối với Thần tộc mà nói cũng không tính là dài nhưng đối với loài người mà nói, lại là thương hải tang điền.
Hơn hai ngàn năm trôi qua, nhân gian giới cũng quả thật nên có sự phát triển. Tiểu Long Quân tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu.
Xa Thành nói đến khô cả miệng, vừa nói vừa quan sát phản ứng của tiểu Thần Long.
Tuy trên gương mặt rồng nhỏ nhắn kia thật ra cũng không nhìn ra được biểu tình gì nhưng khí tràng xung quanh tiểu Thần Long biến hóa vẫn rất rõ ràng, ví như lúc còn ở trong nhà Phùng Tú Văn, Xa Thành có thể cảm nhận rõ ràng được sự dao động cảm xúc vui buồn của tiểu Thần Long.
Thế nhưng lúc này sau khi nghe anh ta giảng giải một lượng thông tin khổng lồ như vậy xong, tiểu Thần Long ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, làm cho Xa Thành không hiểu ra sao.
Lẽ nào những lời anh ta nói còn không có trọng lượng bằng mấy câu của cô bé loài người kia sao?
Thần Long không hổ là Thần Long, một tiểu yêu như anh ta vẫn là đừng có ý định tìm hiểu làm gì.
"Cái đó, Thần Long đại nhân, ngài còn có gì muốn hỏi tôi không ạ?" Xa Thành yếu ớt hỏi.
Lúc này Tiểu Long Quân đã thoải mái dễ chịu nằm ườn trên chiếc sofa da của Ý mà Xa Thành đã chi bộn tiền để mua, hơn nữa còn nhanh chóng tiêu hóa nội dung lời nói của Xa Thành, nghe thấy Xa Thành hỏi như vậy, cậu lười biếng nâng mí mắt: "Không có."
Xa Thành: "Vâng ạ."
Cũng đúng, anh ta suýt nữa thì quên, tiểu Thần Long trước mặt này tuy có ký ức truyền thừa và thần lực bẩm sinh nhưng bản chất thật ra cũng chỉ là một chú rồng con mới nở, không thể dùng góc độ của một con rắn trưởng thành như anh ta để xem xét được.
Dù sao vẫn là một đứa trẻ, đối với những lời thao thao bất tuyệt này của anh ta có lẽ không có hứng thú gì.
Nghĩ như vậy, Xa Thành đột nhiên dường như cũng không còn sợ hãi tiểu Thần Long như vậy nữa.
Xa Thành trên mặt không hề biểu lộ ra, vẫn cung kính hèn mọn nhưng Tiểu Long Quân lại nghe ra được một chút ý vị khác từ chữ "Vâng ạ" đầy nghi vấn và ngập ngừng kia, đầu đuôi nhỏ lắc lắc, giọng nói non nớt lạnh lùng vang lên: "Chuyện đơn giản rõ ràng như vậy, có gì đáng để hỏi."
Xa Thành: "..."
Xa Thành: "Thần Long đại nhân ngài thật thông minh!"
Tiểu Long Quân: "Hừ! Giả tạo."
Lòng ham muốn sống sót của Xa Thành cực mạnh, vội vàng giơ tay thề thốt: "Tôi không phải, tôi không có, tôi là thật lòng!"
Tiểu Long Quân lười để ý đến anh ta nữa, trên chiếc sofa da của Ý điều chỉnh lại một tư thế thoải mái: "Được rồi, mau đưa bổn long quân về đi."
Tuy rằng nằm trên chiếc ghế không biết làm bằng chất liệu gì này rất thoải mái nhưng Tiểu Long Quân vẫn muốn trở lại bên cạnh con người kia hơn.
Không biết vì sao, ở bên cạnh con người lại có cảm giác yên ổn thoải mái đến lạ... có thể là do lúc cậu phá vỏ đã hút vào một giọt máu của đứa con người chăng?
Xa Thành lại có thể ngay lập tức hiểu được chữ "về" trong miệng Tiểu Long Quân là về đâu nhưng đối với việc tiểu Thần Long lại nảy sinh lòng trung thành với nhà Phùng Tú Văn, anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lẽ nào Long tộc cũng có cái gọi là "hiệu ứng chim non"?
"Cái này, trời cũng không còn sớm nữa, nhà dì Phùng và cô bé có lẽ đã ngủ rồi..." Xa Thành nhỏ giọng giải thích.
Tiểu Long Quân tức khắc có chút không vui.
Loài người đúng là phiền phức, ngày nào cũng phải ngủ.
Thấy tiểu Thần Long tuy khó chịu nhưng cũng không có vẻ muốn nổi giận, lá gan của Xa Thành cũng lớn hơn một chút, dám lắm lời: "Thần Long đại nhân, lúc ngài phá vỏ thì các yêu quái trong khu này đều có cảm ứng, nói vậy thì Sở Quản lý Giới Tu chân lúc này hẳn là đã biết đến sự tồn tại của ngài rồi. Với thân phận như ngài, chắc chắn không thể nào ở lại trong nhà một người thường được, cho nên... nếu ngài bằng lòng, ngày mai tôi sẽ tìm một lý do để cho qua chuyện, ngài cũng không cần phải quay về nữa."
Xa Thành vừa dứt lời, thấy tiểu Thần Long đột nhiên từ trên sofa bay lên trời, cùng lúc đó trong phòng đột nhiên sương mù tràn ngập, còn kèm theo từng tia chớp.
Xa Thành sợ đến mức lập tức im bặt, hơi thở cũng bất giác nhẹ đi rất nhiều, sợ vô ý bị một tia sét nào đó bổ trúng mình, một bên còn không nhịn được mà lo lắng cho đống đồ đạc quý giá trong nhà.
Nó là một chú rắn rất có yêu cầu về chất lượng cuộc sống, cho nên phần lớn đồ đạc trong nhà đều khá đắt tiền, đối với anh ta mà nói, lỡ như bị đánh hỏng rồi, tạm thời anh ta không có tiền để mua đồ mới.
Tiểu Thần Long đột nhiên lại nổi tính khí gì thế này. Xa Thành không khỏi có chút buồn bực.
Anh ta nói sai cái gì sao? Rõ ràng anh ta đều đang tính toán thay cho tiểu Thần Long mà!
"Thần Long đại nhân, ngài bớt giận!"
Xa Thành vội vàng lên tiếng trấn an: "Nếu ngài không muốn, ngày mai tôi vẫn sẽ đưa ngài trở về... hoặc là tối nay đưa ngài về cũng được!"
Bây giờ anh ta thật sự chỉ ước có thể nhanh chóng, lập tức, ngay tức thì tiễn vị thần này đi!
Cũng là do anh ta tốt bụng, vốn dĩ anh ta cũng chẳng cầu xin gì, đơn thuần chỉ là nhắc nhở tiểu Thần Long một chút cũng sợ tiểu Thần Long trong tình huống không biết gì mà dọa đến một già một trẻ nhà Phùng Tú Văn.
Một yêu quái lương thiện như anh ta, Sở Quản lý Giới Tu chân nên cấp cho anh ta một tấm giấy chứng nhận danh dự mới phải.
Tiểu Long Quân đương nhiên cũng nhìn ra được xà yêu trước mặt này không có ác ý gì nếu không ngay từ đầu cũng không thể nào theo cậu trở về.
Cậu cưỡi mây đạp gió sấm sét ầm ầm thế này, vốn dĩ cũng không phải muốn dọa anh ta, đơn thuần là bị lời của Xa Thành kích thích.
Không cho cậu trở về thì sao mà được?
Cậu và con người kia hôn cũng đã hôn rồi, sao có thể cứ thế cho qua được.
Dựa theo tập tục của loài người, con người đó nên gả cho cậu, đương nhiên tiền đề là cậu bằng lòng.
Trên thực tế nếu ngay từ đầu Tiểu Long Quân không tình nguyện thì cô bé Lăng Linh cũng không thể nào chạm vào cậu, càng đừng nói là hôn hít với cậu.
Thế nhưng Tiểu Long Quân không nghĩ sâu xa như vậy, căn bản không nghĩ tới điểm này, một lòng một dạ cho rằng mình bị con người kia trộm hôn.
Tuy rằng cậu là Thần Long đường đường, bạn đời tương lai lại là một con người bình thường, điểm này nghe qua dường như có chút tổn hại đến uy nghiêm của Thần Long tộc họ nhưng... ai bảo cậu là một Tiểu Long Quân có trách nhiệm chứ.
Hôn cũng hôn rồi, sau này con người đó chính là người của cậu.
Con người còn nói nhớ cậu, chờ cậu trở về, Tiểu Long Quân đương nhiên không thể vô nghĩa khí mà không từ mà biệt như vậy.
"Hừ."
Tiểu Long Quân thấy thái độ nhận sai của Xa Thành cũng coi như tốt đẹp, hừ lạnh một tiếng, sương mù tan đi, xung quanh tức khắc quang đãng trở lại: "Không phải anh nói cô ấy đã ngủ rồi sao? Sáng mai lại đưa tôi về."
Xa Thành vừa thấy đống đồ đạc bảo bối của mình được bảo toàn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội gật đầu ứng hòa.
Một rồng một rắn đều không cần ngủ, vì thế sáng sớm hôm sau trời mới tờ mờ sáng, một rồng một rắn đã trực tiếp đi đến nhà Phùng Tú Văn.
Trên đường, Xa Thành còn không nhịn được dặn dò một câu, bảo tiểu Thần Long nhất định phải che giấu kỹ thân phận của mình.
Nếu đã lựa chọn trở lại bên cạnh cô bé kia thì phải có thể chấp nhận việc bị cô bé coi như một con rắn nhỏ.
Tiểu Long Quân đáp lại bằng một cái liếc mắt xem thường, cho dù trước đó Xa Thành không nói với cậu điều gì, cậu cũng che giấu rất tốt rồi, còn cần anh ta lắm lời nữa sao?
Xa Thành: "..."
Chẳng lẽ không phải vì trước đó Tiểu Long Quân còn chưa biết nói tiếng người sao?
Đừng tưởng rằng hôm qua lúc vào cửa anh ta không nghe thấy, tiểu Thần Long rõ ràng đã gầm lên "gào ô gào ô" với cô bé kia mà.
Xa Thành còn cho biết, không lâu nữa có thể sẽ có người của Sở Quản lý Giới Tu chân tìm tới, hy vọng tiểu Thần Long có thể chuẩn bị tâm lý trước.
Anh ta cũng có thể lý giải được tình cảm chim non của tiểu Thần Long, đối với gương mặt đầu tiên nhìn thấy sau khi phá vỏ mà ra sẽ có tình cảm đặc biệt.
Nhưng nói một câu thoại sáo rỗng trong phim truyền hình kỳ ảo - người và yêu khác đường, tiểu Thần Long không thể nào ở mãi bên cạnh cô bé kia được.
Đương nhiên, những từ ngữ to gan lớn mật như "tình cảm chim non" này, Xa Thành tuyệt đối không dám nói thẳng trước mặt tiểu Thần Long.
Anh ta chỉ uyển chuyển biểu đạt từ một góc độ khác, cô bé kia còn hơn nửa tháng nữa là phải khai giảng, đến lúc đó cô bé chắc chắn sẽ phải về thành phố với ba mẹ, mẹ của cô bé sao có thể để con gái mình mang một con rắn về nhà được.
Dù sao cũng là cùng một thôn, Xa Thành cũng quen biết mẹ của cô bé, mẹ của cô không giống như cô con gái to gan lớn mật của mình.
Mẹ cô từ nhỏ đã sợ rắn, thậm chí vì anh ta nuôi rắn nên cũng không dám đến gần anh ta, cứ như sợ một con rắn sẽ bất thình lình chui ra từ trong tay áo anh ta rồi lao đến cắn mẹ cô vậy.
Sự thật chứng minh, những lời Xa Thành nói không sai một chút nào.
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, cô bé Lăng Linh mở mắt ra đã vui sướng nhìn thấy chú Xa Thành đã mang Đản Tử trả về, cô hưng phấn lại bưng Đản Tử lên thân mật một hồi lâu.
Sau đó, cô bé Lăng Linh từ đó cùng Đản Tử dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, nghiễm nhiên trở thành một đôi bạn nhỏ thân thiết nhất.
Nhìn thấy Đản Tử dưới sự chăm sóc "hết lòng" của mình, thân hình đã lớn hơn một vòng, trông cũng càng thêm đáng yêu xinh đẹp.
Cô bé Lăng Linh vô cùng kiêu ngạo đắc ý, cảm giác thành tựu tràn đầy, vì thế cũng càng thêm yêu quý người bạn nhỏ, thú cưng mới của mình, cả ngày ôm hôn, nâng cao đến cả đi ngủ cũng phải ôm.
Nếu thật sự đổi thành một con rắn nhỏ bình thường không có linh tính, với kiểu nuôi này của cô bé Lăng Linh, không chừng chưa được mấy ngày đã bị vần cho đến ch.ết.
Tiểu Long Quân lúc đầu bị ôm hôn, nâng cao, ôm ngủ còn lại sẽ là đầu óc trống rỗng, toàn bộ thân hình rồng nhỏ nhắn đều phiếm một màu hồng nhàn nhạt, năm lần bảy lượt sau đó cũng dần dần quen đi.
Nếu cô bé Lăng Linh một ngày không ôm hôn cậu, không chừng ngược lại cậu còn không quen nữa ấy chứ.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, ngay lúc Tiểu Long Quân đã hoàn toàn quen với việc mỗi ngày đều dính lấy cô bé Lăng Linh thì cô sắp phải khai giảng.
Trước một tuần, mẹ của cô bé Lăng Linh là Cố Minh Duyệt và ba là Lăng Hoa nhân dịp cuối tuần, cùng nhau lái xe về quê đón cô con gái đã chơi thả phanh hơn một tháng về nhà.
Cố Minh Duyệt hơn một tháng không gặp con gái, nhớ đến không chịu được, vừa xuống xe đã đi thẳng đến phòng con gái chuẩn bị ôm hôn cô con gái đáng yêu nhà mình, kết quả vừa vào cửa liền nhìn thấy con gái mình đang quấn một con rắn trên đầu, nằm ườn trên sofa xem TV.
Cố Minh Duyệt lập tức sợ đến mức thét lên một tiếng chói tai nhưng "thời khắc nguy cấp" tình mẫu tử đã chiến thắng nỗi sợ hãi, bà xông lên định đẩy con rắn từ trên đầu con gái xuống.
Cố Minh Duyệt căn bản không cho rằng con rắn đáng sợ này là thú cưng của con gái cưng nhà mình, chỉ nghĩ là một con rắn hoang ở nông thôn nhân lúc cô con gái bất cẩn không chú ý, bò lên đầu con gái định mưu hại cô con gái đáng yêu của bà.
Cô bé Lăng Linh đang chuyên tâm xem phim hoạt hình, bị tiếng thét đột ngột của mẹ mình cũng dọa cho không nhẹ.
Tim run lên, quay đầu lại thấy là người mẹ thân yêu của mình, cô nhất thời lại hưng phấn lên, trên mặt nở một nụ cười thật tươi chuẩn bị nhào vào lòng mẹ ôm ấp.
Đáng tiếc trong mắt mẹ cô không có cô, căn bản không có ý định đáp lại cái ôm này.
Lúc này cô bé Lăng Linh mới phát hiện, mục tiêu của mẹ mình là Đản Tử trên đầu cô, mà ánh mắt còn hung dữ, một bộ dạng người đến không có ý tốt.
"Mẹ! Mẹ làm gì thế?"
Cô bé Lăng Linh một bên miệng nghiêm khắc quát ngăn hành vi của mẹ mình lại, một bên người lùi về phía sau đồng thời gỡ Đản Tử từ trên đầu xuống, cưng như báu vật mà ôm vào trong lòng.
Cố Minh Duyệt vừa thấy cái tư thế như bảo vệ của báu của con gái mình, còn có gì không hiểu nữa.
Căn bản không phải con rắn nhỏ quỷ kế đa đoan bò lên đầu con gái bà định tấn công, mà là con gái bà cố ý đội con rắn lên đầu!
Cố Minh Duyệt quả thực sắp suy sụp rồi, đứa con này còn giữ lại được không đây?
Nói gì thì nói cũng là mình vất vả mang thai mười tháng sinh ra, muốn thì vẫn phải muốn nhưng phải "tẩy" cho sạch sẽ đã.