Lời chất vấn đầy chán ghét của Ngọc Chương dường như đã chạm vào quân cờ domino đầu tiên: "loảng xoảng", đẩy ngã bức tường thành ký ức mà Ngân Sa không muốn đối mặt nhất.
Ngân Sa khẽ nhíu mày, che giấu đi hốc mắt hơi cay xè, cúi đầu né tránh ánh nhìn chăm chú nóng rát của Ngọc Chương.
"Lại là như vậy, lúc nào cũng là như vậy."
Ngọc Chương cười nhạo trong lúc quan sát kỹ Ngân Sa, ánh mắt đầy ẩn ý ngưng tụ thành một lớp băng mỏng, không chút kiềm chế mà lan ra đóng băng người đối diện đang im lặng không nói.
Hồi lâu sau khi hệ thống thông gió vang lên tiếng "vù vù", Ngọc Chương xoay người đi ra ngoài: "Phẫu thuật đi."
"Đừng đi, anh." Hai chữ ngắn ngủi đã dùng hết toàn bộ sức lực của Ngân Sa, rút cạn linh hồn của cậu.
Bước chân của Ngọc Chương dừng lại hai giây: "Vì sao?"
"Em…"
Ngân Sa nhìn bóng lưng anh, đáy mắt màu xanh băng thấm đẫm sắc máu, sự mỏi mệt lan đến tận đuôi mày.
Ngôn từ như những mảnh sứ vỡ ngậm trong miệng, cứa rách dây thanh quản rất lâu sau vẫn không thể phát ra tiếng.
Ngọc Chương không muốn chờ đợi thêm, sải bước về phía trước nắm lấy tay nắm cửa phòng phẫu thuật.
"RẦM."
Một tiếng ngã nặng nề vang lên từ phía sau, ánh mắt anh khẽ lóe lên, bàn tay vô thức siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
"Buồng chụp mô phỏng cấu trúc liên kết thần kinh não, mau lên!"
Giữa tiếng hét lớn của Hạc Văn, các y tá chen nhau chạy về phía người đang nằm im lìm ở góc tường.
Ngọc Chương quay đầu lại, giữa những chiếc áo blouse trắng, Omega với đôi mắt nhắm nghiền đã mềm oặt như một con búp bê vải mặc cho người ta sắp đặt, nước mắt lặng lẽ thấm ướt hàng mi trắng như tuyết rồi chảy xuống.
"Ngọc Xử, ra ngoài chờ đi."
"Khởi động cụm robot nano, dọn sạch máu tụ trong não…"
Khi tỉnh táo lại thì Ngọc Chương đã bị đẩy ra ngoài cửa.
Anh cúi đầu nhìn chiếc ga trải giường màu xanh trong lòng mình, cử động đôi chân cứng đờ rồi ngồi xuống ghế chờ.
Anh xoay người tháo khẩu trang ném vào thùng rác y tế, dựa vào lưng ghế im lặng một lúc rồi lấy ra một chiếc vỏ sò cẩn thận ngắm nghía.
Vỏ sò có hình quạt quen thuộc, mặt ngoài màu đỏ thô ráp nhưng thú vị, mặt trong trắng sữa bóng loáng in huy hiệu đầu trâu rừng trắng của Viện nghiên cứu khoa học sinh vật Trâu Rừng.
Dưới huy hiệu có mười vạch khắc, đại diện cho mệnh giá mười đồng của chiếc vỏ sò này.
Bối tệ, tiền tệ lưu hành giữa các vũ khí khí tượng.
Trong nhận thức hữu hạn của bọn họ, đây là thứ tiền có thể mua được tất cả.
Cho nên khi Ngân Sa tưởng lầm rằng anh bị lừa đến đây, trở thành một "thiên sứ" được ăn ngon uống tốt, được trị liệu cẩn thận trong một nơi giống như "câu lạc bộ thiên sứ" của Trâu Rừng, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị moi hết nội tạng, cậu mới muốn dùng vỏ sò để mua anh về.
Đã từng, anh và Ngân Sa chính là cặp cộng sự giàu có nhất, sở hữu nhiều bối tệ nhất ở phân viện thứ 4 của Trâu Rừng tại châu Nội Lạc Chịu.
Ngọc Chương liếc nhìn mấy đồng tiền lẻ dính đầy dầu mỡ bên cạnh, ngửi thấy mùi hương còn vương lại rồi lẩm bẩm: "Đường đường là Cổ vương mà đi cướp quán bánh rán quẩy, có mất mặt không chứ."
Cảm giác tê cứng ở hai chân tan đi, anh gọi một đội đang phiên trực đến canh gác, lật qua lật lại đồng bối tệ trong tay rồi xách "tiền chuộc thân" đi vào thang máy.
Nửa giờ sau, anh quay lại và đưa một chiếc túi màu xanh lam in hình thỏ đại ca cho đội trưởng đội phiên trực.
Thấy màn hình trên tường báo thời gian phẫu thuật còn lại 268 phút, nghĩ đến hôm nay vẫn còn công vụ chưa xử lý, chân vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà sở y học thì Nguyễn Lăng Hiên gọi điện tới.
"Đến văn phòng tôi."
Vừa nghe thấy ngữ khí nghiêm túc này, radar trong não đã kéo còi báo động.
Ngọc Chương lý không thẳng nhưng khí vẫn hùng: "Gần đây tôi có gây sự đâu, ai lại đi mách lẻo tôi nữa vậy?"
"Anh còn chưa gây sự?"
Nguyễn Lăng Hiên tức đến bật cười: "Anh "xử lý" đám Thận Đấu Sĩ Truyền Kỳ…, bọn chúng hiện tại đang đồng loạt kháng cáo, muốn kiện anh lên tòa án quân sự với tội cố ý gây thương tích và tội vũ nhục."
"Vu khống, hoàn toàn là vu khống."
Hình ảnh vài giây anh "xử lý trứng" của bọn chúng sớm đã bị Ám Phong, hacker của tổ, che lấp đi rồi cực kỳ không dấu vết, với công nghệ hiện tại thì không ai có thể phát hiện được.
Không có nhân chứng thứ ba, không có vật chứng xác thực, kiện ai bây giờ?
"Vết thương của bọn họ…"
"Là do Thượng Đế gây ra."
Ngọc Chương cắt ngang lời Nguyễn Lăng Hiên, đi vào thang máy của tòa nhà chính rồi bịa chuyện tỉnh bơ: "Sự trừng phạt muộn màng của Thượng Đế cuối cùng cũng đã giáng xuống."
Nguyễn Lăng Hiên: "…"
Thang máy dừng ở tầng ba, phòng dò xét dị thường.
Ngọc Chương đi ngang qua khu làm việc của các tổ viên để đến văn phòng trưởng phòng, cười như một con cáo già đã nắm chắc mọi thứ trong tay: "Bọn họ chẳng phải là muốn có lại trứng thôi sao, đơn giản."
“Anh chữa được à?"
"Ngài cứ yên tâm, đảm bảo sẽ làm bọn họ hài lòng."
"Nói cho rõ ràng, anh…"
Ngọc Chương vội vàng cắt ngang lời truy vấn của Nguyễn Lăng Hiên.
Khi chiếc tai nghe ảo màu xanh lam lơ lửng bên tai phải biến mất, anh đã đứng trước văn phòng của phó trưởng phòng Lâm Binh.
Anh gõ hai cái lên cánh cửa đang mở, hỏi: "Hai tên Alpha còn lại trong lệnh truy nã của Trâu Rừng, có manh mối gì chưa?"
Người thanh niên có vẻ ngoài nho nhã như một giáo sư đại học ngẩng đầu lên từ sau máy tính: "Các phân cục hiện tại chưa quét được tín hiệu phong ấn muỗi nào mới, không loại trừ khả năng bọn họ không đến châu Phú Lịch."
Tả Hoàn Tinh gồm năm lục địa quốc, nắm giữ tài nguyên toàn cầu.
Châu Phú Lịch là quốc gia có năng lực tổng hợp về kinh tế và quân sự mạnh nhất, diện tích lãnh thổ lớn nhất và là quốc gia duy nhất công khai phản đối việc chế tạo vũ khí khí tượng.
Châu Thiên Lỗ Cách tôn sùng việc dùng vũ lực giải quyết tất cả, chú trọng tư bản hóa, công khai ủng hộ Trâu Rừng phát triển vũ khí khí tượng.
Châu Nội Lạc Chịu dựa vào châu Thiên Lỗ Cách để sinh tồn rất thích nịnh bợ Trâu Rừng.
Châu Tô Carlo và châu Đồ Ai Môn thì giữ nguyên tắc tọa sơn quan hổ đấu, không chủ động cũng không từ chối, giữ thái độ ba phải.
"Chỉ sợ bọn họ có người tiếp ứng trong châu, sàng lọc cẩn thận vào."
Ngọc Chương lười biếng dựa vào khung cửa: "Chín người mua trong phòng livestream thì sao?"
"Bộ phận trinh sát mạng đã truy vết được hai người ở trong châu, một là Lão Lý Động Cơ Vĩnh Cửu ở khu Túc Hải, người còn lại là Cuồng Dã Đại Diện Miêu ở khu Khảm Tinh. Các phân cục địa phương đang tiến hành truy bắt. Bảy người còn lại đều là ID được mã hóa từ nước ngoài, hiện tại vẫn chưa thể xác nhận là người của châu nào."
"Chạy không thoát khỏi đám cặn bã Thiên Lỗ Cách kia đâu." Ngọc Chương vung tay: "Tra, tra cho mạnh vào, tra ra được thì kiện lên tòa án quốc tế cho bọn chúng chết đi."
Lâm Binh ra vẻ một học giả cổ điển, đẩy gọng kính Nobita của mình: "Vì chính nghĩa, đạo nghĩa không thể chối từ."
"Tuyệt lắm." Ngọc Chương giơ ngón cái lên như đang dỗ trẻ con: "Xin mời tiếp tục."
"Vâng!" Lâm Binh nắm chặt hai tay, gật đầu lia lịa.
Ngọc Chương quay lại văn phòng, gọi điện thoại nội bộ cho quản sự nhà ăn: "Lát nữa đến phòng thẩm vấn, phát cho mỗi tên trong đám "Truyền Kỳ mất trứng" kia hai quả trứng gà tươi ngâm đông trùng hạ thảo giàu selen. Phải là loại trứng gà ta thả vườn có lòng đỏ hồng nhé, đừng có keo kiệt, chọn quả to mà lấy."
"Cái loại trứng đó quý lắm đấy!"
"Bớt dài dòng, đi nhanh đi."
Lúc Ngọc Chương ra khỏi cửa lần nữa thì đã gần hoàng hôn.
Anh đi ngang qua khu làm việc, thấy vẫn còn hơn một nửa tổ viên ở lại, bèn nói lớn một câu: "Mau quẹt thẻ tan làm đi, đừng có ru rú trong văn phòng đến mọc cả nấm lên đấy" rồi quay về tòa nhà sở y học.
Lúc này, Ngân Sa đã được phẫu thuật xong, các y tá đang chuyển cậu vào buồng trị liệu bằng kính của phòng ICU.
Ngọc Chương đứng bên ngoài cửa sổ, không vào phòng bệnh.
Ngân Sa mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh Klein, mái tóc dài ngang eo vì yêu cầu trị liệu nên đã bị cắt ngắn đến vai, trông cậu lúc ngủ say vô cùng ngoan ngoãn.
Cửa buồng đóng lại, Hạc Văn từ phòng bệnh đi ra, đứng bên cạnh Ngọc Chương: "Phẫu thuật rất thuận lợi. Cậu ấy hiện tại cần ngủ nhiều để tái tạo lại hệ thống miễn dịch. Sáng mai lúc 9 rưỡi cậu ấy sẽ tỉnh lại trong một giờ, tôi sẽ đích thân làm một vài kiểm tra và xét nghiệm để xác định chẩn đoán và phương án điều trị."
Ngọc Chương: "Tại sao hiện tại không thể chẩn đoán?"
"Vấn đề tổn thương tuyến thể đã được chẩn đoán chính xác. Nhưng thùy trán bên trái của cậu ấy bị báng súng đập vào gây chấn thương nghiêm trọng, sợi trục của vùng CA1 trong hồi hải mã bị rách nhẹ. Thêm vào đó, cảm xúc dao động mãnh liệt đã dẫn đến hệ thần kinh tự chủ rối loạn, mất đi bản thể ý thức cho nên không loại trừ khả năng có những vấn đề khác về mặt tâm lý và thần kinh."
Hồi hải mã bị rách?
Hệ thần kinh tự chủ rối loạn, mất đi bản thể ý thức?
Một cảm giác chẳng lành không tên bỗng xuất hiện, giống như keo lỏng rót đầy toàn thân Ngọc Chương, gột không sạch, cạy không ra.
"Ngày mai có đến cùng cậu ấy làm kiểm tra không?" Hạc Văn hỏi.
Cảm giác lành lạnh khi dòng thuốc màu tím sẫm truyền vào tĩnh mạch đã kéo suy nghĩ đang trôi vào hố đen của Ngọc Chương trở về.
Anh lắc đầu: "Ngày kia là lễ Tinh Hỏa, ngày mai người phụ trách các khu phải cùng nhau phân chia khu vực thi đấu cho các dị năng giả."
"Với tư cách là bác sĩ điều trị chính của anh, tôi thật lòng không đề nghị anh tham gia." Hạc Văn thu hồi ống tiêm, đi đến bên cạnh cửa để sửa lại quyền hạn ra vào phòng bệnh.
Đối với một vũ khí khí tượng cấp bậc như Ngân Sa, trong Cục vô cùng coi trọng.
Để phòng ngừa cậu ấy bị trộm đi hoặc có phần tử gây rối lẻn vào, chỉ có Cục trưởng Nguyễn Lăng Hiên, Viện trưởng sở y học Tưởng Trọng Trà và bác sĩ chủ nhiệm Hạc Văn là có quyền ra vào.
Hạc Văn quét xong vân tay, quay đầu lại hỏi Ngọc Chương: "Có muốn quét một cái luôn không?"
"Không cần." Anh quay đầu bỏ đi ngay:"Ai rảnh mà đến xem cậu ta chứ."
Đêm đó, lúc Hạc Văn đi kiểm tra phòng, bà ấy thấy một bóng đen cao lớn đứng rất lâu không nhúc nhích trước cửa sổ phòng ICU.
Ngày hôm sau, sau cuộc họp, Ngọc Chương nhận được bệnh án do y tá đưa tới.
Ngân Sa mất trí nhớ.
Di chứng của chấn thương sọ não, chứng mất trí nhớ phân ly.
Dưới đả kích kép cả về thể chất lẫn tinh thần, 24 năm cuộc đời trước đây của Ngân Sa giống như một tờ giấy trắng bị ném vào máy hủy tài liệu.
Thỉnh thoảng, cậu có thể bắt được một vệt mực nhỏ nhưng lại không biết nó đến từ đâu.
Nếu có một luồng gió thổi qua, vệt mực này cũng sẽ lại bị vùi vào trong đống giấy vụn.
Linh cảm chẳng lành đã trở thành sự thật.
Trái tim bỗng biến thành một miệng núi lửa đang phun trào, trong nháy mắt thiêu rụi ngũ tạng lục phủ trong lồng ngực.
Anh căng cứng cơ thể trắng như tuyết của mình, bình tĩnh bấm số gọi đi.
Sau hai tiếng "tút tút", giọng của Hạc Văn truyền ra từ ống nghe: "Ngọc Chương, anh… đừng đau lòng."
"Tôi đau lòng cái gì chứ."
Đôi đồng tử màu hồng đáng sợ của Ngọc Chương nhìn thẳng vào trung tâm tấm bia phi tiêu trên tường.
Ở đó có một bức vẽ nguệch ngoạc hình người mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, tóc đen dài đến eo, ngũ quan trên mặt là một khoảng trống.
Ngọc Chương lấy một chiếc phi tiêu, ném mạnh vào giữa khuôn mặt trên bức vẽ: "Cô dựa vào cái gì để phán đoán rằng cậu ta bị mất trí nhớ?"
"Phập."
Lại một chiếc phi tiêu nữa cắm thẳng vào mặt.
"Mất trí nhớ do chấn thương não là một chuyện rất bình thường." Hạc Văn im lặng một lát rồi nói.
"Sợi trục của hồi hải mã bị rách nhẹ thì nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến ký ức gần đây lúc bị thương."
Từng chữ Ngọc Chương nói ra dường như đều có khoảng cách và tốc độ như nhau.
"Nguyên nhân cậu ta mất trí nhớ hoàn toàn là do hệ thần kinh tự chủ rối loạn dẫn đến chứng mất trí nhớ phân ly sao?"
"Ừm, anh cũng biết Ngân Sa cảnh giác đến mức nào, làm phẫu thuật mà còn có thể bị cậu ấy tấn công lén. Lần này trước khi đánh thức cậu ấy, tôi còn cố ý gọi thêm người trực ban, không ngờ cậu ấy lại như biến thành một người khác, toàn bộ quá trình kiểm tra xét nghiệm đều vô cùng phối hợp."
"Vô cùng phối hợp?"
Ngọc Chương cầm chiếc phi tiêu cuối cùng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị cắm chi chít như con nhím, sắc hồng trong đáy mắt dần tan đi.
"Khả năng diễn đạt ngôn ngữ của cậu ta có vấn đề gì không?"
"Không có."
"Không có."
Ngay lúc Hạc Văn cất tiếng, Ngọc Chương cũng đồng thời nói ra câu trả lời giống hệt.
"Phản ứng rất nhanh, dùng từ và giao tiếp không có trở ngại. Nhưng ngôn ngữ là bản năng của con người, đây cũng là chuyện bình thường." Hạc Văn nói thêm.
Ngọc Chương ngắt điện thoại, cong môi ném ra chiếc phi tiêu cuối cùng với một nụ cười như không cười, cắm thẳng vào vị trí trái tim của hình người trong ảnh.
Bản năng, một từ thật thú vị.
Đại diện cho những việc không cần học, không cần dạy, sinh ra đã biết, giống như đói thì ăn, khát thì uống, không cần động não suy nghĩ, cơ thể sẽ tự đưa ra tín hiệu mệnh lệnh rõ ràng nhất.
Là cái gì có thể khiến một vũ khí khí tượng cuồng bạo với gen chết chóc đã ăn sâu vào trong cốt tủy, chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, lại đi vi phạm bản năng, trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn thích làm việc tốt giúp mọi người?
"Đúng là một diễn viên phái thực lực danh xứng với thực."
Ngọc Chương ném bệnh án sang một bên, không thèm để ý đến nữa.
Đêm, trăng sáng sao thưa.
Tay Ngọc Chương vừa chạm vào tay nắm cửa ký túc xá, cánh cửa đã tự động hé ra một khe tối.
Một mùi hương hoa mai lạnh lẽo nhàn nhạt gần như không có lướt qua chóp mũi.
Năm ngón tay đang cầm bệnh án siết chặt lại. Anh đi qua sảnh cửa, nhìn về phía nơi phát ra mùi hương, là phòng thay đồ.
Dưới ánh trăng trắng lạnh, Ngân Sa quay lưng về phía anh, khoác một chiếc áo quân phục màu đen rộng thùng thình che khuất cả bắp chân.
Đôi chân trần trắng như tuyết bước chậm trên tấm thảm nhung đỏ, đầu ngón tay lướt qua từng bộ quần áo, khẽ lẩm bẩm: "Mùi hương ở đây… giống hệt trong giấc mơ của em."
Có lẽ tiếng bước chân của anh đã kinh động đến Omega kia.
Đôi mắt trong suốt tựa đá quý quay lại nhìn, trong ánh mắt phảng phất ba phần tò mò, ba phần xa cách, ba phần kinh ngạc và một phần tình ý mơ hồ.
Ngân Sa chậm rãi bước tới, ánh mắt sáng rực dần chuyển thành thưởng thức và hài lòng.
Đầu ngón tay phải của cậu dừng lại trên thái dương của anh, mang theo cảm giác hơi ngưa ngứa trượt dọc xuống một bên má: "Cô Beta kia nói đây là nhà của Alpha của em. Xem ra, bà ấy đã không lừa em."
"Ồ?"
Ngọc Chương hứng thú dạt dào thầm đánh giá kỹ năng diễn xuất của Ngân Sa trong lòng, riêng màn ra mắt này thôi cũng có thể được đề cử giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất rồi. "Dựa vào đâu mà thấy được?"
Ngân Sa cười khẽ, dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ lên yết hầu của anh: "Em vẫn tin tưởng vào mắt nhìn và khứu giác của mình hơn."
Dùng nhan sắc của mình làm lá chắn, lý do này cũng đứng vững được đấy, đáng được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Ngọc Chương ngăn bàn tay đang dính trên xương quai xanh của mình lại: "Bà ấy còn nói gì nữa?"
"Bà ấy nói em bị người xấu bắt cóc làm tổn thương tuyến thể, là anh đã cứu em."
Ngân Sa vuốt ve vùng da trên cổ tay anh mà mình vừa chạm vào, rụt rè cúi đầu: "Cảm ơn anh."
Tay giả lại không có cảm giác, chi tiết này quá sến súa rồi, giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất vuột mất rồi, Ngọc Chương thờ ơ nghĩ.
"Anh tốt như vậy, em…" Ngân Sa muốn nói lại thôi, khẽ thở dài.
Lời thoại này có chút mới mẻ đấy, Ngọc Chương truy hỏi: "Tôi tốt chỗ nào?"
"Mặt đẹp, dáng người đẹp." Ngân Sa vừa nói vừa vòng hai tay qua cổ anh, giọng điệu nhỏ nhẹ, ánh mắt long lanh: "Vậy thì chắc chắn: "làm" cũng rất giỏi."
"Vậy sao."
Món điểm tâm dâng đến tận miệng tỏa ra mùi hương hoa mai nhàn nhạt, độ tương thích pheromone 98% khiến tuyến thể đã nhiều năm chưa khai trai của anh rục rịch ngóc đầu dậy.
Ngọc Chương trở tay tóm lấy cánh tay đang đặt bên gáy mình: "Mất trí nhớ mà vẫn còn nhớ tôi "làm" giỏi à, ấn tượng sâu sắc đến vậy sao?"
Để không bị ném ra ngoài: "món điểm tâm" kia càng lấn tới, dùng một chân câu lấy chân anh, cơ thể hoàn toàn dán vào nhau, hơi thở như có như không trêu chọc bên tai anh: "Điều này quá rõ ràng rồi, chẳng lẽ… em đoán sai sao?"
Ánh mắt Ngọc Chương hơi trầm xuống, hai tay nhấc bổng cậu lên, Omega thuận thế vòng chân qua eo anh.
Anh bước nhanh vào phòng thay đồ, ép người kia lên tủ quần áo.
Ngân Sa khẽ rên một tiếng, ánh mắt từ khe hở của hàng mi khép hờ lộ ra, một ánh nhìn tựa như mèo con, khiến mùi hương Sa Kim Quán không thể kìm nén mà tuôn ra từ tuyến thể.
"Vậy cậu thở dài cái gì?" Ngọc Chương khàn giọng hỏi.
"Tuyến thể của em đang trong thời kỳ suy kiệt, ba tháng tới sẽ mất đi năng lực hấp dẫn và trấn an Alpha."
Ngân Sa vừa nói vừa áp môi tới, Ngọc Chương dùng một tay bắt lấy hai cổ tay cậu giơ cao lên đỉnh đầu, khiến cho lưng cậu căng ra, áp sát vào cửa tủ.
Ngân Sa nhìn chằm chằm vào môi anh, cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ mơ hồ: "Anh không muốn em sao?"
"Sao lại thế được, bảo bối à." Một tay còn lại của Ngọc Chương quờ quạng trong tủ, vơ lấy một chiếc cà vạt.
"Cậu chính là người có tiền mà, chẳng phải còn định mua tôi sao."
Chiếc cà vạt quấn chặt lấy cổ tay Ngân Sa. Ngọc Chương thở dốc, kéo chân đang đặt bên hông mình ra rồi lùi lại, Ngân Sa trượt dọc theo cửa tủ ngồi xuống đất.
Sợi dây leo bật đèn sáng lên, anh đứng cạnh tủ trưng bày hít một hơi thật sâu.
Trên đỉnh đầu Ngân Sa được ánh đèn phủ một lớp lông tơ ấm áp, tóc trên trán và thái dương ướt đẫm dán vào hai má. Hàng mi dài trắng như ngọc trai thiếu kiên nhẫn mà run rẩy, đôi môi hé mở cũng phủ một lớp nước bóng loáng.
Trông như thể bị bắt nạt rất thảm vậy.
Ngọc Chương ổn định lại hơi thở rồi ngồi xổm xuống, ném bộ quân phục bên chân lên ghế, lấy ra đồng bối tệ đưa đến trước mặt cậu: "Có thêm gấp đôi số này là có thể mua được tôi rồi, rất hời đấy."
Nói xong, vỏ sò bắt đầu nhảy múa giữa các đốt ngón tay anh.
Ánh mắt Ngân Sa đuổi theo chiếc vỏ sò. Ngọc Chương phớt lờ tuyến thể đang không ngừng khao khát của mình, kiên nhẫn chờ đợi Omega nhỏ bé này lộ ra vẻ mặt mà anh muốn thấy, nói ra những lời mà anh muốn nghe.
"Đây là cái gì?" Ngân Sa thở dốc hỏi: "Tại sao em lại mua anh?"
Sự mong đợi tan thành mây khói.
Ngọc Chương giơ tay đè tuyến thể của mình lại, máu toàn thân đang cuộn trào, sôi sục, xao động không yên dưới sự kích động của kỳ mẫn cảm.
"Có em ở đây," Ngân Sa vươn tay câu lấy thắt lưng anh: "Anh không cần phải nhẫn nhịn."
Có lẽ là do lời nói, hoặc cũng có lẽ là do mùi hương hoa mai triền miên, tất cả đều khiến anh mất kiểm soát.
Ngọc Chương kẹp lấy eo Ngân Sa rồi đè cậu xuống, pheromone khao khát nghiền nát tất cả ánh đèn trong phòng: "Cậu muốn bị làm đến vậy sao, giả ngu giả dại cũng phải chạy tới câu dẫn tình cũ?"
"Em không hiểu lời anh nói."
Omega áp môi mình vào môi anh, khẽ nói: "Nhưng mà, anh sẽ cắn câu chứ?"
"Trò này của cậu, tôi chán ngấy từ lâu rồi." Ngọc Chương ngửi thấy hơi thở gần trong gang tấc, không tránh không né mà cười nhạo.
Mồ hôi nóng hổi chảy dọc theo cằm anh, làm ẩm miếng gạc trên cổ Ngân Sa.
"Vậy sao?" Ngân Sa hỏi lại bằng giọng nói không phát ra tiếng, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
Cảnh báo trong đầu vang lên inh ỏi, Ngọc Chương nhanh chóng ngồi dậy.
Anh vừa mới tách khoảng cách giữa hai người ra được nửa cánh tay, đã bị đôi tay bị cà vạt trói lấy của Ngân Sa choàng qua cổ kéo ngược trở lại.
Môi đột nhiên đau nhói, anh kẹp ngón tay thành dao, cắt đứt chiếc cà vạt sau gáy, lôi môi dưới của mình ra khỏi miệng Ngân Sa, tức muốn hộc máu mà gầm nhẹ: "Cậu là chó à."
Trong cổ họng Ngân Sa bật ra một tiếng cười khẽ.