Nhặt Bạn Trai Cũ Điên Phê Giả Vờ Mất Trí Nhớ

Chương 4

Trước Sau

break

Cậu dùng ánh mắt đầy dục vọng đánh giá môi anh, tiện tay nhặt lên một mảnh cà vạt rách rồi hỏi đầy ẩn ý: "Anh thích cái này à?"

Cái cỗ máy tán tỉnh không biết xấu hổ này, người bình thường một chút thôi cũng chẳng thể dây dưa nổi với cậu ta.

Ngọc Chương thật sự không muốn nói thêm với cậu một câu vô nghĩa nào nữa, trực tiếp dùng dây leo cuốn người đẩy ra khỏi phòng thay đồ: "RẦM" một tiếng, nhốt cậu sau cánh cửa kính có hoa văn đá.

"Anh." Giọng nói quan tâm từ ngoài cửa vọng vào: "Một mình anh có ổn không?"

"Đừng có gọi tôi là anh, cậu lớn hơn tôi 52 ngày đấy!"

"Vậy à~"

Giọng Ngân Sa nhẹ như một chiếc lông vũ, khiến cho nơi nào đó của anh càng thêm cứng rắn.

Ngọc Chương dựa vào tủ trưng bày thở dốc, hơi thở ra ngày càng nóng bỏng. 

Anh nhắm mắt lại, lấy ra một liều thuốc ức chế từ trong ngăn kéo, nghe ngóng tiếng hít thở nhỏ vụn ngoài cửa một lúc, mới mở mắt ra tiêm thẳng liều thuốc vào cơ thể.

Tác dụng của thuốc ức chế phát huy rất nhanh. 

Sau khi lấy lại được khả năng tự chủ, anh cởi bộ quần áo đã ướt đẫm, thay một bộ đồ ở nhà màu đen rồi mở cửa sổ ra. 

Gió đêm xua đi nhiệt lượng thừa trên cơ thể anh, thổi tan mùi hương giao thoa giữa Sa Kim Quán và Chu Sa Mai trong phòng, mang vào một mùi hương hoa đào nhàn nhạt.

Nhìn rừng hoa đào dưới ánh đèn đường, Ngọc Chương bóc một viên kẹo dẻo vị bưởi, không nhanh không chậm mà nhai.

Hiện tại Ngân Sa đã quyết tâm ngụy trang mất trí nhớ, anh cũng không ngại chơi cùng cậu một chút. Giả không thể biến thành thật rồi cũng sẽ lộ ra sơ hở thôi. Có điều, thời lượng của trò chơi này phải do anh nắm giữ.

Ngọc Chương nuốt viên kẹo xuống rồi mở cửa. 

Ngân Sa đang canh giữ bên tường đã ngó vào trong nhà, đưa tay sờ sờ cổ áo anh rồi lẩm bẩm đầy tiếc nuối: "Mùi hương của anh cũng hết rồi, lãng phí quá."

"Cậu coi pheromone của tôi là nước hoa đấy à." 

Ngọc Chương giữ chặt cổ tay Ngân Sa kéo ra ngoài: "Cậu từ đâu tới thì về lại chỗ đó đi."

"Ưm~" 

Nửa người dưới của Ngân Sa phảng phất như bị đè bởi vật nặng ngàn cân, nhất quyết không chịu nhấc chân, cứ thế bị anh kéo lê trên sàn. 

Ấy vậy mà nửa người trên vẫn giữ được phong độ, ra vẻ mặc cả: "Vậy xem xét trên phương diện tình cũ, nước hoa có được giảm giá không anh?"

"Cũng không phải là không thể." 

Ngọc Chương biến ra một đồng bối tệ trên đầu ngón tay như làm ảo thuật: "Dùng nó để thanh toán."

Ánh mắt Ngân Sa lướt qua đồng bối tệ, đuôi mắt cong lên một đường giảo hoạt: "Có thể lấy thân báo đáp không anh?"

"..." 

Cái vũ khí nhỏ bé không biết e thẹn này.

Ngọc Chương tự động bỏ qua chủ đề lấy thân báo đáp, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt cây treo đồ hình thân cây ở cửa của Ngân Sa: "Buông ra, về sở y học đi."

Ngân Sa lắc lắc cái đầu đầy lông xù, nắm chặt thân cây: "Em muốn ở đây."

"Đầu óc hỏng rồi thì phải tích cực phối hợp điều trị." 

Ngọc Chương bẻ ngón tay cậu ra, đáy mắt lướt qua một tia u ám: "Khi nào cậu nhớ lại chuyện trước kia, tôi sẽ cho cậu ở lại đây."

Đầu ngón tay Ngân Sa một bên âm thầm dùng sức để không bị bẻ ra, một bên trợn tròn mắt giả vờ vô tội: "Vậy phải làm sao bây giờ, cô Beta bảo em ở nhà anh mà."

"Beta?" Ngọc Chương nhíu mày: "Hạc Văn?"

"Vâng ạ~" Ngân Sa gật đầu.

Lại giở trò quỷ gì nữa đây?

Ngọc Chương thu tay lại, đứng lùi ra một bước rồi gọi cho Hạc Văn, không ngờ chuông mới reo được hai tiếng đã bị cúp máy.

Anh giận trừng giao diện quang não, vừa chuẩn bị gọi lại thì nghe thấy một tiếng hô từ bên ngoài.

"Cẩn thận dưới chân một chút."

Ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài hàng rào sân, Hạc Văn đang chỉ huy đội tuần tra chuyển một buồng trị liệu tổng hợp vào.

"Dọn nó tới làm gì, mang về đi."

Ngọc Chương bước nhanh ra cửa định chặn Hạc Văn lại, ai ngờ Ngân Sa đã bổ nhào lên lưng anh. 

Anh chỉ có thể dừng bước để giữ vững thân hình, chỉ một chút chậm trễ đó đã mất đi tiên cơ, mọi người đã vào đến sân.

"Đi xuống." Anh bị làm phiền đến phát bực.

"Anh đừng ồn." Hơi thở ngưa ngứa bên tai, Ngân Sa lẩm bẩm mềm mại như một đứa trẻ: "Em mệt quá."

"Ố là la, hai người sống với nhau không tệ nhỉ."

Người chưa tới mà giọng Hạc Văn đã tới trước, bà ấy mắt sắc nhìn thấy môi anh, nhướn mày trêu chọc: "Dễ chịu lắm sao."

"Dừng, đừng đi về phía trước nữa." 

Ngọc Chương chỉ vào buồng trị liệu: "Làm cái quỷ gì vậy."

Hạc Văn hoàn toàn lờ đi mệnh lệnh của anh vào cửa rồi đẩy anh sang một bên, nói với hai nhân viên trực ban đang đứng sau lưng: "Đi dọn dẹp phòng ngủ phụ một chút, dời cái giường đi."

Ngọc Chương: "Tôi không đồng ý, nghe thấy không hả."

Bà ấy cũng không quay đầu lại mà chỉ xua tay tỏ vẻ không nghe thấy. Buồng trị liệu được rầm rộ chuyển vào phòng ngủ phụ, đội tuần tra dọn giường rồi rời đi.

"Hạc Văn, cô không cảm thấy làm như vậy thật sự không ổn sao?" Ngọc Chương mặt không cảm xúc hỏi.

Hạc Văn xoay người đối mặt với anh. Bà ấy đã thay chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, mặc một bộ đồ tác chiến màu đen, nốt ruồi son dưới mắt trái diễm lệ như một đóa hồng sơn trà.

Bà ấy nhìn Ngân Sa đang nhắm mắt, dùng khẩu hình miệng nói: [Tôi biết cậu đang nghi ngờ cậu ấy giả vờ mất trí nhớ. Để ở bên cạnh là dễ quan sát nhất, hãy nắm chắc cơ hội.]

Ngọc Chương: [Đây là chuyện riêng của tôi.]

Hạc Văn nhún vai: [Tôi cũng nói với Cục trưởng như vậy nhưng trong Cục đang vội moi thông tin về sinh vật của Trâu Rừng từ cậu ấy cho nên Cục trưởng bảo tôi đưa cậu ấy tới đây.]

Trận động đất ở thành phố Lợi Nhĩ quá đỗi kỳ quặc. 

Những vũ khí trốn thoát kia quả thực có khả năng rất lớn là một âm mưu của Tát Duy Kỳ nhắm vào châu Phú Lịch.

Nghe tiếng hít thở bên tai, Ngọc Chương nghĩ đến quy định hàng đầu của Trâu Rừng.

Các vũ khí từ bốn phân viện lớn trên toàn cầu, sau khi trải qua cuộc thi tranh bá "Chí Tôn Cổ Vương" năm năm một lần để chọn ra vị vua mạnh nhất, vũ khí đó sẽ được Tổng viện trưởng Duy Hi - Tát Duy Kỳ đích thân tiếp kiến và chính thức mời vào ở tổng bộ tại vùng biển quốc tế Thiết Nhĩ Tư.

Kể từ đó, vũ khí này sẽ thoát khỏi những buồng nuôi dưỡng chật hẹp ở khu cư trú cấp B, được chuyển vào phòng đơn cấp A mà tất cả các vũ khí khác đều tha thiết ước mơ.

Không cần phải vì thứ dung dịch dinh dưỡng vị cải trắng vạn năm như một và nước máy mùi Clo mà đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu nữa. 

Vòi hoa sen trong phòng tắm lúc nào cũng có nước nóng, đồ dùng sinh hoạt tháng nào cũng được đổi mới, ngay cả bồn cầu cũng có thể sở hữu một cái riêng.

Tổng bộ còn sẽ biên soạn riêng một quyển kim sách cho mỗi đời Cổ Vương, dùng phương thức long trọng để quảng bá đến những người mua.

Trên quyển sách đó, mỗi một bộ phận trên cơ thể Cổ Vương đều sẽ được niêm yết giá riêng. Nghe nói chỉ riêng một cái tuyến thể đã trị giá 1.5 tỷ Vạn Đời Tệ, cộng thêm các loại dị năng nữa thì ít nhất cũng phải khởi điểm từ 6.5 tỷ.

Mặc dù Cổ Vương không được bán công khai.

Chồng của Cục trưởng Nguyễn Lăng Hiên là một Alpha, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Goldman - gia tộc đệ nhất châu Phú Lịch. Cha nuôi của anh ta, Charles Goldman, cũng từng có ý định mua một Cổ Vương về để moi thông tin.

Bởi vì Trâu Rừng không làm ăn với châu Phú Lịch nên Charles đã nhờ bạn bè đi mua hộ.

Bốn năm trước, bạn của Charles đều nói rằng Trâu Rừng không có kim sách.

Ngọc Chương có chút hoang mang, tính ra với tuổi thọ của các vũ khí khí tượng, ít nhất Cổ Vương đời thứ 10 và Ngân Sa, Cổ Vương đời thứ 11 đều vẫn còn sống.

Không có kim sách thì cũng phải có ghi chép mua bán chứ?

Mãi cho đến năm ngoái khi Cổ Vương đời thứ 12 ra đời, Trâu Rừng mới tung ra kim sách, khiến anh từng một lần nghi ngờ rằng tên Omega vô tâm vô phế này đã chết từ trước rồi.

Có điều, sau khi Ngân Sa trở thành Cổ Vương, 6 năm nay không hề bị rao bán, vậy cậu đã làm gì?

Thật ra để người ở bên cạnh cũng tốt, dù sao cũng không ai hiểu rõ tên lừa đảo này hơn anh.

Ngọc Chương vỗ vỗ bàn tay đang đặt trước ngực mình: "Lên lầu ngủ đi."

"Ưm." Ngân Sa mệt mỏi mở mắt.

Hạc Văn ra hiệu cho trợ lý đang đi theo: "Giúp Ngân Sa một tay, sẵn tiện giảng cho cậu ấy về các thiết bị trong phòng."

"Muốn anh cõng." Ngân Sa không buông tay.

Ngọc Chương lờ đi Hạc Văn đang hóng chuyện, kiên nhẫn diễn vai dịu dàng: "Ngoan nào, tự mình đi lên đi."

Omega trước giờ luôn ăn mềm không ăn cứng, cậu lề mề đi cùng trợ lý lên lầu.

Mãi đến khi cánh cửa phòng ngủ trên lầu đóng lại, hai người mới thu hồi tầm mắt.

Hạc Văn: "Bên trong chi giả cơ học của cậu ấy quả thực là một kho vũ khí mini. Cánh tay trái ngoài thanh đao cong kia ra, còn có hai hàng hộp chứa kim loại tệ."

"Cánh tay phải còn tuyệt hơn, lại có thể giấu được một khẩu súng lục tấn công Beretta M93R, cùng với ba hàng rãnh giấu kim phi tiêu không định vị."

"Có thể chứa nhiều vũ khí như vậy trong một hệ thống mạch thần kinh hoàn chỉnh, lúc sử dụng lại không để lộ ra là chi giả. Điểm này, ngay cả căn cứ nghiên cứu và phát triển vũ khí đặc chủng ở Túc Hải cũng không làm được."

Ngọc Chương nghe ra ngụ ý của bà ấy: "Trong Cục muốn mượn chi giả của cậu ta để sao chép công nghệ à?"

"Nếu các chiến sĩ dị năng giả bị tàn tật của châu ta có thể sở hữu được chi giả như vậy thì họ sẽ không cần phải lui về làm lính hậu cần nữa, thậm chí có thể nói là như hổ thêm cánh."

Đều là quân nhân, Ngọc Chương hiểu rõ mối quan hệ lợi hại trong đó: "Có điều chuyện này tôi không thể đơn phương quyết định được, tôi sẽ mau chóng tìm cơ hội hỏi Ngân Sa."

"Nếu cậu ta có ý kiến trao đổi gì, chúng ta đều có thể thương lượng."

Ít nhất là ở châu Phú Lịch, ở Cục Khí Tượng, bọn họ sẽ nhận được nhân quyền mà họ đáng được hưởng.

Hạc Văn: "Ngân Sa cần phải ngủ trong buồng trị liệu đủ một tháng, mỗi ngày ít nhất tám tiếng. Nửa tháng nữa vết thương ngoài da sẽ lành hoàn toàn, một tháng nữa tổn thương vật lý ở hồi hải mã và thùy trán sẽ hồi phục xong."

Vị vua của các loài vũ khí mình đồng da sắt đã biến thành một chiếc bánh quy nhỏ giòn tan, Ngọc Chương thoải mái nhướng mày.

"Tôi có một phương pháp để thử trí nhớ của cậu ấy rất nhanh chóng." Hạc Văn cười gian xảo: "Cậu có muốn biết không?"

Ngọc Chương ghét bỏ lùi về sau hai bước: "Trời ạ, chị bình thường một chút đi."

Hạc Văn cố mím môi nhịn cười, ánh mắt ra hiệu cho anh nhìn trợ lý ở góc tường. Người này đang cúi đầu xem hòm thuốc để dời đi sự chú ý, cả người run lên như bị bệnh Parkinson.

Cảm giác bị gài bẫy quen thuộc bò lên trán, Ngọc Chương bước nhanh tới nhặt bệnh án lên, lật thẳng đến trang cuối cùng để xem phương án trị liệu thần kinh.

Trong phút chốc, những cụm từ đáng xấu hổ như "phim ngắn thực tế ảo ngọt ngào": "phương pháp ghi chép tình yêu sâu đậm" đập vào mắt anh.

"..." 

Anh đóng sập bệnh án lại "RẦM" một tiếng, cảm thấy ghê tởm đến mức buông tay ném nó ra xa.

"Ha ha ha ha…" 

Siêu cấp vua hóng chuyện của Cục Khí Tượng - Hạc Văn, cười lớn rồi ấn chiếc hộp gỗ đỏ to bằng bàn tay vào ngực anh: "Suy nghĩ đi, dù sao thì hồi tưởng lại quá khứ là cách dễ nhất để khiến một người buông lỏng cảnh giác."

Ngọc Chương: "Không thương lượng, không suy nghĩ."

Hạc Văn từ từ thu lại nụ cười: "Ngọc Chương, thật ra não bộ của con người rất yếu ớt. Mặc dù thể chất của dị năng giả khác hẳn người thường nhưng cũng sẽ bị thương."

Ngọc Chương mặt không cảm xúc vuốt ve chiếc hộp gỗ đỏ.

"Hồi hải mã của cậu ấy quả thực có vùng bị rách, đây là sự thật không thể chối cãi. Căn cứ vào phán đoán của tôi, tinh thần của cậu ấy thật sự có vấn đề."

Hạc Văn là chuyên gia tâm lý học và thần kinh học có uy tín trẻ tuổi nhất châu Phú Lịch. 

Chẩn đoán của bà ấy, Ngọc Chương không thể không cân nhắc. Nhưng anh cũng tin vào trực giác của mình, tên lừa đảo trên lầu kia vẫn chưa quên đi quá khứ của bọn họ.

Ngọc Chương: "Tuyến thể của cậu ta bao lâu thì có thể khỏe lại?"

"Ba tháng."

"Còn dị năng thì sao?"

"Xác suất hồi phục chưa đến 13%. Thật ra…" Hạc Văn do dự một lát rồi nói tiếp: "Cũng coi như là một chuyện tốt."

Chuyện tốt sao?

Ngọc Chương ngẩn người một lúc rồi gật đầu, coi như vậy đi.

Thấy trợ lý đi ra, Hạc Văn dặn dò anh: "Ngày mai lễ Tinh Hỏa đừng quá lao tâm khổ tứ. Chỉ cần không có vũ khí khí tượng xâm nhập, các thí sinh muốn quậy thế nào thì cứ để họ quậy thế ấy, anh cứ coi như là đi nghỉ phép thư giãn một chút đi."

"Cuộc thi thực tế ảo thôi mà, không sao đâu." Anh thờ ơ nói.

Hai người đi rồi, Ngọc Chương ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lật qua lật lại đồng xu kim loại, suy tư một hồi lâu.

Mãi cho đến khi chuông báo đến giờ đi ngủ vang lên, anh mới lấy ra một ống trà an thần đặc chế từ trong hộp gỗ uống cạn, cất phần còn lại vào tủ lạnh rồi mới đi ngang qua phòng ngủ phụ để về phòng mình.

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Ngân Sa theo phản xạ có điều kiện mà nắm lấy tay nắm cửa.

Cậu càng nắm càng chặt, cho đến khi mạch máu nổi lên từng đường, mới suy sụp nhắm mắt lại, bàn tay vô lực trượt xuống.

Rất lâu sau, cậu hé mắt, khe khẽ ngân nga giai điệu thiếu nhi vui vẻ. Tay phải gõ vào không khí làm nhịp cho bản nhạc, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve bức tường, tủ quần áo, bàn giấy, đèn bàn…

Dưới ánh trăng như nước, áo cậu nửa cởi, gân cốt màu ngọc lưu chuyển dưới làn da, tựa như thứ thuốc lỏng màu vàng kim đang sóng sánh trong tay một quý nhân, tràn ngập mùi hương độc dược mê người.

Cuối cùng, cậu dừng lại trước bức tường đối diện phòng ngủ chính, lưu luyến hôn lên đầu ngón tay, đem hơi ấm đó khắc lên trên tường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc