Nhặt Bạn Trai Cũ Điên Phê Giả Vờ Mất Trí Nhớ

Chương 2

Trước Sau

break

Bên ngoài phân xưởng, khói độc màu tím che kín cả bầu trời.

Ngọc Chương đứng trên đỉnh ống khói cao chót vót, nhìn xuống tiến độ áp giải những tên lính đánh thuê bị khói độc của Lâm Binh làm choáng váng vào xe cảnh sát.

"Mày là ai?"

Gã Răng Vàng truy vấn qua bộ đàm, một viên đạn từ phía trước mặt Ngọc Chương phá tan màn sương mù bắn tới.

"Một người làm công ăn lương bình thường thôi."

Ngọc Chương xoay lòng bàn tay, đốt cháy lõi kim loại bên trong tuyến thể, dùng kỹ năng cấp 1 “Ý Phong Biến Dạng Cắt” để thay đổi tốc độ của viên đạn đang bay tới theo gió. 

Viên đạn dừng lại lơ lửng ngay trước trán anh, anh giơ tay búng nhẹ đầu đạn, truyền cho nó một luồng năng lượng, viên đạn nhanh chóng bay ngược trở lại theo đúng đường cũ.

Một tiếng nổ vang lên, trên mái nhà cách đó trăm mét phụt ra một đám mây hình nấm nhỏ màu đỏ cam.

"Chó…"

Bộ đàm có phần đầu màu trắng vừa mới chửi ra một chữ đã bị Ngọc Chương bóp nát thành vụn, lả tả chảy xuống từ kẽ tay.

"Lão đại, đã lắp đặt xong thiết bị thăm dò." Chuyên gia do thám có biệt danh Rắn Đuôi Chuông báo cáo.

"Tốt. Lâm Binh, thu dị năng lại, cảnh giác đám lính đánh thuê nổi điên."

Ngọc Chương mở màn hình ảo của thiết bị ghi chép tác chiến, sợi dây leo nhỏ nằm trên vai phải anh cũng giũ sạch sương mù màu tím trên chồi non của nó rồi ghé đầu lên xem.

Một chiếc camera mini được dán ở một góc giếng trời, tầm nhìn hướng thẳng xuống dưới.

Trong chiếc lồng chó, Omega kia quay lưng về phía anh, co người lại thành một đoàn nhỏ xíu, trông lẻ loi và nhăn nhúm như một miếng giẻ rách. 

Quả thực, chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi là anh sẽ không nhịn được mà đi xuống lôi người đó ném vào trong hồ, moi tim gan phèo phổi ra mà chà rửa một trận, để xem trên đó rốt cuộc viết những gì.

Camera di chuyển tiêu điểm sang một bên, thiết bị ghi chép kêu lên một tiếng “bíp” rồi nhận diện ra kẻ cầm đầu bên dưới, là Hoàng Tuấn Tài của Thận Đấu Sĩ Truyền Kỳ.

"Bị người ta bán làm thú cưng diễm lệ à." 

Ngọc Chương liếc nhìn Omega rồi cười nhạt: "Cũng phải, toàn thân cậu cũng chỉ có mỗi cái mặt này là đáng giá chút tiền thôi."

"Loảng xoảng!" 

Hoàng Tuấn Tài ném một chiếc vali lên bàn, nhanh như chớp giải hai dãy mật mã, mở ra để lộ năm hàng túi nilon trong suốt được xếp ngay ngắn, có đánh dấu ký hiệu nguyên tố kim loại, bên trong túi đựng những đồng xu kim loại màu bạc.

Ngọc Chương không nhanh không chậm đợi Hoàng Tuấn Tài phát xong các túi rồi vươn tay điều khiển “Ý Phong Biến Dạng Cắt” để lấy những đồng xu kim loại.

Một luồng khí mang theo pheromone áp chế, luồn lách qua các khe hở của tòa nhà tập trung lại ở cửa, biến gió thành lưỡi dao, gào thét hất văng đám đồ vật coi nửa người dưới là tổng tư lệnh này ngã lăn ra ngoài.

Những chiếc túi trong suốt bị gió cắt thành từng mảnh vụn, các đồng xu kim loại “loảng xoảng” bắn tung tóe khắp nơi.

Mặt Hoàng Tuấn Tài tái mét: "Chết tiệt!"

Các lão đại trong giới này vì đề phòng thuộc hạ tạo phản nên thường đánh dấu ký hiệu lên tất cả các đồng xu kim loại và chà bóng chúng, tạo ra những đồng xu màu bạc có quy cách giống hệt nhau.

Không có túi đựng, mắt thường hoàn toàn không thể phân biệt được loại xu.

Kim loại tệ không thể dùng lẫn, không thể pha tạp, nhẹ thì dẫn đến năng lượng trong tuyến thể mất kiểm soát, hộc máu hôn mê, nặng thì nội tạng nổ tung như pháo hoa.

Ngọc Chương huýt sáo một giai điệu thiếu nhi vui vẻ, nhảy xuống khỏi ống khói, ung dung đi về phía cửa chính của phân xưởng.

Trên màn hình ảo giữa không trung, Hoàng Tuấn Tài chửi một câu “Thằng nhãi ngông cuồng” rồi dưới sự áp chế của pheromone, anh ta bò giữa đống hỗn độn trên mặt đất, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, ấn nút màu xanh lá, hàng gạch kim loại trên bức tường nam châm “lách cách” được nhấc lên.

Anh ta liếc mắt nhìn, súng lục, súng shotgun, súng tự động, súng máy hạng nhẹ, lựu đạn mini chờ các loại vũ khí nóng được chất đầy bên trong, trông còn khá mới, cũng có thể lấy về bổ sung cho kho vũ khí của phòng dò xét.

"Các anh em, qua được ải hôm nay, ông đây sẽ dắt chúng mày đi tìm Omega hưởng lạc, cướp vũ khí!"

Câu nói này của Hoàng Tuấn Tài thực sự làm Ngọc Chương cảm thấy buồn nôn.

Đám lính đánh thuê này tuy bị đè trên mặt đất khó mà cử động nhưng gen liều mạng tàn bạo lại khiến máu bọn chúng sôi trào, chúng hò hét đáp lại như những tín đồ tà giáo rồi bò đi lấy súng, dàn trận nhắm vào cửa chính.

Thấy Hoàng Tuấn Tài định lắp lựu đạn mini vào súng máy hạng nặng, Ngọc Chương ra lệnh cho đội viên rút khỏi khu vực nguy hiểm trước cửa.

Ngay sau đó, anh bật loa khuếch đại âm thanh ảo trên màn hình của thiết bị ghi chép, đặt ở trước cửa chính rồi đọc lời kêu gọi theo thủ tục: "Những người bên trong nghe đây, bây giờ mở cửa đầu hàng, tôi có thể đại phát từ bi cho các người một cơ hội để biện hộ."

Trong màn hình, Hoàng Tuấn Tài vừa nói được một chữ "Mày", nồng độ pheromone áp chế đột nhiên tăng vọt. 

Không nghe thấy ai trả lời, Ngọc Chương tiếc nuối lắc đầu: "Tính mạng là quý giá, lại không biết trân trọng cơ hội."

Bên trong nhà, luồng không khí trong nháy mắt biến thành những cơn lốc bụi mù hỗn loạn che trời lấp đất, những "lưỡi dao gió" hình cung màu xám trắng bằng mảnh vụn nhựa tựa như những bức tường ngục giam vây lấy mọi người trong một không gian nhỏ hẹp, dọa cho đám người Hoàng Tuấn Tài sợ đến mức co rúm lại như chim cút, ôm vũ khí "chết cứng" tại chỗ. 

Trong lồng sắt, Omega kia bừng tỉnh, giãy giụa ngồi dậy, đối mặt với những lưỡi dao gió mà không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm ra cửa, đáy mắt nổi lên những vệt đỏ.

"Bắn!" 

Hoàng Tuấn Tài gầm lên, đạn như mưa trút xuống, bắn nát cửa chính thành một cái tổ ong.

"A." Bên ngoài cửa truyền đến một tiếng cười cực nhẹ.

Hoàng Tuấn Tài như cóc ghẻ nhảy vực thẳm mà hóa thành Batman, nâng súng phóng lựu lên bắn bay cửa chính. 

Khi anh ta thấy ngoài cửa đến một con chim cũng không có, tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi thì giếng trời trên nóc nhà phát nổ, bão mảnh vỡ thủy tinh bắn loạn xạ, rạch mấy đường trên mặt anh ta.

Nụ cười đắc ý của kẻ tiểu nhân cứng đờ trên mặt, anh ta vội giơ tay che mặt, nghển cổ nhìn lên giếng trời.

Một bóng người cực cao, mặc đồ tác chiến màu rằn ri, đi ủng đen, làn da trắng hơn sương tuyết, mái tóc đuôi ngựa cao màu hồng nhạt bay trong gió, một Alpha từ trên trời giáng xuống.

Anh ta còn định nổ súng nhưng dưới sự áp chế về cấp bậc của pheromone, ngón tay đặt trên cò súng không tài nào nghe theo sự sai bảo, anh ta liếc mắt qua thì thấy đám lính và gã bác sĩ đã giơ tay đầu hàng.

Đồ vô dụng! 

Thằng tóc hồng này có gì đáng sợ chứ… Tóc, tóc hồng?

Cuối cùng Hoàng Tuấn Tài cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu. 

Tóc hồng, lưỡi dao gió và sợi dây leo mang tính biểu tượng mọc ra từ dị năng trên vai mà chẳng ai biết rõ nó là gì.

Anh là ôn thần số một của Khôn Trạch. (*)

(*) Ôn thần: Thần ôn dịch, thường dùng để chỉ những người hay gây rắc rối, đi đến đâu là xui xẻo đến đó.

Giờ phút này, vị ôn thần đó từng bước đi về phía đám chim cút đang quỳ rạp trên mặt đất. 

Sợi dây leo nhỏ cần mẫn bận rộn tước vũ khí của bọn chúng, những khẩu súng bị "vèo vèo vèo" ném ra ngoài cửa.

Bên chân vang lên một tiếng xích sắt quẹt xuống đất, Ngọc Chương mặt không cảm xúc đi ngang qua chiếc lồng chó, không hề có ý định dừng lại.

"Chương."

Giọng Omega yếu ớt đến mức âm tiết đầu tiên không thể phát ra thành tiếng.

"Anh."

Tiếng gọi khẽ đầy nôn nóng thoảng như không, tựa như ánh sáng của con đom đóm sắp lụi tàn trong gió, run rẩy, phảng phất chỉ cần anh vô ý thở mạnh một hơi là sẽ tắt ngấm.

Tiếng xích sắt va chạm vụn vặt bỗng biến thành từng đàn từng đàn kiến lớn, nối đuôi nhau không dứt mà bò từ hai tai vào tận trái tim anh, lúc nhúc gặm nhấm huyết nhục. 

Cơn đau và ngứa ngáy đan xen vào nhau, bào mòn sức nhẫn nại vốn đã không còn nhiều của anh.

Ngọc Chương không quay đầu lại, anh sợ mình sẽ không nhịn được mà trở thành một tên Alpha tồi tệ đi đánh Omega.

Anh ngồi xổm xuống, dùng súng lục gõ mạnh vào sọ não của Hoàng Tuấn Tài đang úp mặt xuống đất ngay cạnh chân mình: "Ngẩng đầu lên."

Hoàng Tuấn Tài không dám động đậy.

Họng súng dí vào đỉnh đầu gã, ngón cái của Ngọc Chương ấn búa đập xuống.

"Ngọc Xử à Ngọc Xử, lúc trước không biết là ngài đại giá quang lâm, xin ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu..." (*)

(*) Ngọc Xử: Biệt danh của Ngọc Chương. "Xử" có nghĩa là "phòng" hoặc "nơi chốn", lấy từ chức danh "Trưởng phòng" của anh.


 

"Câm miệng." 

Ngọc Chương lười nghe Hoàng Tuấn Tài nói nhảm.

"Bíp." 

Thiết bị ghi chép chiến đấu xuất ra hồ sơ tội ác lừa bán và cải tạo Omega của Hoàng Tuấn Tài.

Ngọc Chương liếc nhìn màn hình, châm chọc nói: "Công trạng hạng nhì à." (*)

(*) Công trạng hạng nhì/hạng nhất: Ám chỉ việc bắt được tội phạm sẽ được ghi công. Bắt được tội phạm càng lớn thì công trạng càng cao. 

Bốn chữ ngắn ngủi này dọa Hoàng Tuấn Tài giật nảy mình, gã nằm rạp trên mặt đất giả chết.

"Anh…"

Bên cạnh lại truyền đến tiếng xích sắt va vào song sắt. 

Ngọc Chương chậm rãi chớp mắt, lật đồng xu kim loại trong tay rồi đứng dậy, đối diện với ánh mắt của Omega kia, anh nhếch một bên khóe môi: "Lại đây, xem công trạng hạng nhất của anh này."

Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Ngọc Chương, ngũ quan của cậu dường như đã biến thành những linh kiện rời rạc, mạnh ai nấy làm, chẳng quan tâm đến nhau. 

Hai tai cậu không thể xử lý thông tin, cả thế giới của cậu chỉ còn lại bóng hình đang không ngừng tiến lại gần trong võng mạc.

Cậu vươn tay ra với tất cả hy vọng, giọng nghẹn ngào không nói thành lời.

Ngọc Chương liếc nhìn những ngón tay đang khẽ run, dừng bước chân lại ngay trước khi ống quần anh sắp bị Omega chạm tới một centimet. 

Nhìn người kia không ngừng gãi ngón tay, đàn kiến đang diễu võ dương oai trong tim anh lại ngã xuống một mảng nhỏ.

Sợi dây leo vén mái tóc dài màu xanh lam sương khói hoàn toàn khác với trong ký ức lên, để lộ hoàn toàn đôi mắt đã thay đổi màu sắc cả lông mi lẫn con ngươi.

Anh đánh giá ánh mắt vừa lưu luyến lại vừa ướt át của Omega, tựa như một con chim non lạc đường cuối cùng cũng tìm được chốn về rồi nói: "Ồ, đây không phải là chí tôn cổ vương của chúng ta sao? Thăng cấp rồi, có thể đổi được công trạng hạng nhất đấy." (*)

(*) Chí tôn cổ vương: "Cổ" là một loại thuật tà ác dùng độc trùng. "Cổ vương" là vua của các loại độc, chỉ kẻ cực kỳ giỏi dùng độc và thủ đoạn. 

Omega có thính giác đang chập chờn không hiểu được lời châm chọc nhưng vẻ mặt xem kịch vui kia của Ngọc Chương lại khiến cậu hoảng hốt nhận ra Alpha đã thay đổi ở đâu đó.

Là vì đã mất đi mái tóc đen mà cậu yêu nhất sao?

Đại não choáng váng và đau âm ỉ của Omega khó khăn vận hành, ánh mắt đang dán chặt vào Ngọc Chương dần trở nên mông lung. 

Cậu muộn màng thu tay về từng tấc một nhưng lại không nỡ rời đi ánh mắt.

Ngọc Chương đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, thu lại sợi dây leo đang mang về một mùi hương hoa mai trên đầu nhọn của nó. 

Anh đảo lưỡi trong miệng, lời nói phun ra như một lưỡi dao sắc bén: "Không thay đổi, chính là cái mùi vị của kẻ lừa đảo này."

Nói xong, anh rất hứng thú mà quan sát Omega.

Anh muốn biết 6 năm sau, khi bị người bạn trai cũ tưởng đã chết nay sống lại vạch trần rằng mối thâm tình ngày xưa tất cả đều là âm mưu, cậu sẽ có phản ứng gì.

Quả nhiên, Omega đột nhiên trút bỏ lớp ngụy trang yếu đuối dễ vỡ mà hung hăng lao tới, lực va chạm mạnh đến nỗi chiếc lồng sắt ma sát với mặt đất tạo ra một tiếng rít chói tai.

Ngọc Chương đứng yên tại chỗ không né, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức màn kịch này.

Một bàn tay sượt qua đầu gối anh rồi lướt về phía sau, Omega khàn giọng gào lên: "Đừng chạm vào cậu ấy! Cút!!!"

Anh buông nắm đấm đang siết chặt, xoay tay quất sợi dây leo ra, đánh bay gã bác sĩ đang tấn công lén.

Omega bị lực kéo ngược của xích sắt lôi về, ngã nghiêng xuống đất. 

Mái tóc dài trượt khỏi vai, để lộ ra một mảng vảy máu lớn màu đen đỏ từ tuyến thể sau gáy đến tận lưng, nhuộm đôi đồng tử màu hồng của cậu thành màu đỏ sẫm.

"Không đau, anh không sao là tốt rồi." 

Omega khó khăn nặn ra một nụ cười.

Binh đoàn kiến đã chết lại hùng hổ sống lại, càng thêm nặng nề mà giày xéo trái tim.

Ngọc Chương cực kỳ chán ghét Omega như vậy, anh bực bội chế nhạo: "Lúc nào cũng diễn cái bộ dạng rất quan tâm đến tôi, cậu không mệt sao?"

"Diễn? Anh à, anh..."

Hàng vạn con ong mật chui vào tai Omega, tiếng vù vù khiến cậu không nghe rõ Ngọc Chương đang nói gì, trong đầu cũng như bị máy trộn bê tông tấn công, phá hủy bộ chỉ huy, cắt đứt mọi tín hiệu cảm quan từ bên ngoài. 

Mí mắt cậu sụp xuống, cơ thể như bị sập nguồn.

Sợi dây leo vỗ vỗ vào mặt Omega: "Đừng giả chết, chiêu này cũ quá rồi, cậu không cập nhật chiêu mới à, Ngân Sa."

Ngân Sa không giống như trước đây, bị anh vạch trần xong đã ngồi dậy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. 

Anh hờ hững thu dây leo về, dùng đầu ngón tay vê đi giọt chất lỏng màu đỏ tươi nóng bỏng tay dính trên chồi non.

"Bên ngoài dọn dẹp xong rồi, người bên trong có vào không?" 

Dòng thời gian đang ngưng đọng bị tiếng gọi của cấp dưới kéo về quỹ đạo.

"Đợi chút."

Sợi dây leo tháo chiếc lồng chó ném lên đầu Hoàng Tuấn Tài. 

Ngọc Chương tay không bẻ gãy xiềng xích trên tứ chi của Ngân Sa, cởi áo khoác ra bọc lấy bộ đồ bệnh nhân rách nát rồi bế người đó lên.

Bộ xương cộm tay, trọng lượng nhẹ bẫng không chút sức nặng khiến lòng Ngọc Chương chùng xuống, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Anh sải bước ra đến cửa rồi lại dừng lại, xoay người lệch đi nửa bước. 

Nửa người bên trái của Ngân Sa tắm trong ánh nắng, nửa người bên phải ngưng lại trong bóng tối.

Ngọc Chương vươn tay phải ra làm động tác tóm lấy, kỹ năng “Ý Phong Biến Dạng Cắt” điều khiển luồng khí cuốn theo những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, lơ lửng dựng đứng, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Hành động này dọa Hoàng Tuấn Tài kêu thảm thiết từng tiếng: "Làm, làm, mày làm gì?”

"Mày không thể gi·ết tù binh!!"

Những tên tội phạm khác nằm trên mặt đất, mang bộ dạng như thịt trên thớt, nhẫn nhục chịu đựng.

Ngọc Chương lờ đi tiếng kêu gào thảm thiết của bọn chúng, năm ngón tay vung về phía trước, những mảnh thủy tinh vỡ tức khắc rơi xuống, vô cùng chuẩn xác mà găm vào nửa người dưới của tất cả mọi người.

Đám thịt trên thớt đồng loạt hóa thành những con gà bị chọc tiết:

"Aaa… trứng của tao."

"Trứng… trứng."

Tầng bốn, tòa nhà sở y học của Cục Khí Tượng, đèn phòng phẫu thuật đang sáng đỏ.

Chiếc áo tác chiến rằn ri bọc lấy Omega được ném lên ghế chờ. 

Ngọc Chương mặc một chiếc áo thun đen tay lửng, dựa vào tường, lấy ra một viên kẹo quýt từ chiếc túi hộp bên đùi phải, cúi mắt vuốt phẳng từng nếp gấp trên vỏ kẹo, gấp thành một con hạc giấy.

Cánh hạc vừa gấp xong, còn chưa kịp mở ra thì bên trong phòng phẫu thuật vang lên một tiếng "RẦM!", từ loa liên lạc trên cửa truyền ra một giọng nữ trong trẻo: "Ngọc Chương vào đi."

Viên kẹo lăn từ má trái sang má phải, Ngọc Chương đứng thẳng người, cất con hạc giấy đi, quét vân tay để vào phòng phẫu thuật.

Cánh cửa thứ nhất là buồng phun sương khử trùng, qua cánh cửa thứ hai thì phải đeo khẩu trang và mặc đồ vô khuẩn.

Cánh cửa thứ ba mở ra, bác sĩ phẫu thuật chính và các y tá đang quay lưng về phía anh, tạo thành một vòng phòng thủ. 

Bên trong vòng vây, Ngân Sa tay cầm một thanh đao cong kề vào cổ một nữ y tá Omega, ép vào góc tường, chỉ để lộ ra một đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng qua vai của con tin.

Sau khi đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt kia đột nhiên bùng lên như ngọn nến đỏ trong đêm động phòng, ngọn lửa lay động mang theo vô vàn tình ý.

"Dao ở đâu ra?" 

Trước khi đưa Ngân Sa vào phòng phẫu thuật, Ngọc Chương đã cố tình kiểm tra xem cậu có mang theo vũ khí không.

"Hai tay của cậu ta là chi giả sinh học toàn bộ hệ thống thần kinh, có vũ khí gắn bên trong. Phần tiếp nối giữa chi giả và da thịt dung hợp một cách hoàn hảo, cảm giác và nhiệt độ đều quá mức chân thật, ngay cả tôi cũng không phát hiện ra." (*)

(*) Chi giả sinh học (phỏng sinh chi giả): Tay/chân giả công nghệ cao, có khả năng mô phỏng gần như hoàn hảo các chức năng và cảm giác của chi thật.

Nữ bác sĩ Beta tên Hạc Văn, người đã gọi anh vào, vừa nói vừa nhìn cánh tay của Ngân Sa với ánh mắt sáng rực: "Công nghệ đỉnh cao chưa từng được công bố của Trâu Rừng, quả nhiên lợi hại."

Chi giả? 

Là muốn có sức mạnh lớn hơn nên đã đi theo con đường cơ giới hóa sao? (*)

(*) Con đường cơ giới hóa (máy móc phi thăng lộ tuyến): Chỉ việc thay thế các bộ phận cơ thể bằng máy móc để trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngọc Chương đè nén nghi hoặc, vỗ nhẹ vào không khí ra hiệu cho Ngân Sa thả lỏng: "Bọn họ sẽ không làm tổn thương cậu đâu, đều là đồng sự."

Vì trong miệng đang ngậm kẹo lại thêm có khẩu trang nên lời nói ra nghe có chút không rõ.

Xét đến việc Ngân Sa là một vũ khí khí tượng mới tiếp xúc với xã hội loài người, cái gì cũng không hiểu lại còn có sát tâm rất nặng, anh định nuốt viên kẹo đi để giải thích lại một lần nữa. 

Nhưng rồi anh thấy thân hình Ngân Sa khẽ động, hoàn toàn ẩn nấp sau lưng con tin, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.

Anh dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe, hình như là đang nói: "Thiên sứ, thiên sứ, sao anh lại… thiên sứ?"

Không ổn rồi!

Ngọc Chương bước nhanh về phía trước, cùng lúc đó, thanh đao cong dưới cổ con tin đột nhiên xoay một vòng tăng lực, mắt thấy sắp đầu lìa khỏi cổ thì một sợi dây leo đã quấn lấy lưỡi đao, cứng rắn kéo nó ra khỏi chiếc cổ đang rớm máu.

Ngân Sa ngẩng đầu, ánh mắt còn hung tợn hơn cả mãnh hổ. 

Ngọc Chương trở tay tát một cái, biến cậu thành một con mèo nhà: "Buông tay."

"Vì…"

"Không vì gì cả." 

Ngọc Chương nắm lấy chuôi đao, lạnh giọng ra lệnh: "Buông tay."

Ngân Sa không cam lòng nhìn chằm chằm vào mắt con tin, cọ qua cọ lại để rút tay mình đang bị đè dưới lòng bàn tay của Alpha ra, tức giận xoa trán.

Ngọc Chương đỡ nữ y tá đang sợ đến ngây người sang một bên, quay đầu lại thấy Ngân Sa đang đánh giá các y tá từ đầu đến chân. 

Ánh mắt đó anh quá quen thuộc, là đang đánh giá thực lực của đối thủ, nghiên cứu tính khả thi của việc gi·ết sạch một lần.

Anh huơ tay trước mắt Ngân Sa: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà nghĩ bậy. Còn nữa, họ không phải thiên sứ, là đồng sự."

"Đồng sự?" 

Ngân Sa, một cơ thể được lập trình bằng gen, từ khi sinh ra đã không tiếp xúc với sự vật nào bên ngoài Viện nghiên cứu khoa học sinh vật Trâu Rừng, cậu rất mơ hồ: "Là cái gì?"

"Chính là những người không thể làm bị thương, không thể gi·ết, phải ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, chung sống thân thiện." 

Ngọc Chương dùng cách mà Ngân Sa dễ hiểu nhất để giải thích.

"Không thể gi·ết… phải trị liệu…"

Ngân Sa suy tư vài giây rồi một tay kéo anh ra sau lưng mình, dứt khoát tháo rời cánh tay phải, cầm cổ tay "ào" một tiếng đổ ra từ bên trong một đống vỏ sò lớn nhỏ và tiền xu đủ loại màu sắc rồi nói với Hạc Văn: "Đây là tất cả tiền của tôi, tôi muốn mua Ngọc Chương, anh ấy không thể trở thành "đồng sự"."

Nghe câu này, sự chú ý của Ngọc Chương lập tức rời khỏi ống tay áo trống rỗng của Ngân Sa, anh ngưng lại nhìn chằm chằm vào gò má nghiêng của cậu, cố gắng phán đoán thật giả, động cơ và ý đồ đằng sau lời nói này.

Hạc Văn trêu chọc liếc nhìn Ngọc Chương, nhặt lên một chiếc vỏ sò tò mò lật xem: "Chừng này thì không đủ đâu, giá trị của anh ấy rất cao, cực kỳ cao."

Ngân Sa dường như đã đoán trước được điều này. 

Cậu nhặt con dao phẫu thuật trên khay, dứt khoát rạch toạc bộ đồ bệnh nhân, để lộ ra nửa thân trên đầy những vết bầm xanh tím và những chiếc xương sườn có thể đếm được. 

Mũi dao điểm lên da: "Cô cứ tùy tiện chọn, tôi có thể cho cô chặt gãy. Thận 80 vạn, gan 100 vạn, phổi…"

"Cậu đang làm gì vậy?" Ngọc Chương hỏi với giọng không chút gợn sóng.

"Không sao đâu, cắt đi rồi cũng có thể mọc lại được, tôi lợi hại lắm."

Ngân Sa lại giống như trước kia, bất kể phải trả giá lớn đến đâu cũng phải bảo vệ anh sau lưng mình.

Cậu tùy tiện an ủi anh xong lại tiếp tục đàm phán với Hạc Văn: "Cô có vẻ thích đôi chi giả này, cô ra giá đi, chỉ cần thả…"

Phản bội, lừa gạt, bảo vệ, an ủi, Ngân Sa giống như một khung cảnh nhìn qua lớp kính mờ, khiến người ta không đoán ra, không nhìn rõ. 

Giây trước có thể bất chấp tình cảm bảy năm mà nói gi·ết là gi·ết, giây sau lại có thể hành động như thể chuyện gi·ết anh chưa từng tồn tại, vì anh mà xả thân không tiếc.

Vô số cảm xúc đan xen vào nhau, cuồn cuộn chảy ra thứ dịch mủ hôi thối.

Ngọc Chương ném Ngân Sa lên tường, một tay đè cổ tay trái của cậu, một tay chặn vai phải, đầu gối ghì chặt lấy phần hông lộn xộn, khiến cậu không thể động đậy, tức giận chất vấn: "Cậu đang làm cái quái gì vậy!"

Ánh mắt Ngân Sa rất dịu dàng, giọng nói rất nhẹ: "Đừng sợ, bọn họ dùng "đồng sự" để lừa anh làm thiên sứ, tôi cứu anh ra ngoài."

Trước mắt đột nhiên hiện lại dáng vẻ quyết tuyệt của Ngân Sa khi gi·ết mình, một cảm giác châm biếm không nói thành lời càn quét cả thể xác và tinh thần anh.

Anh buông Ngân Sa ra, lùi về sau hai bước.

Nhìn vẻ mặt của Ngân Sa từ mơ hồ chuyển sang bất lực, dáng vẻ co ro đáng thương dựa vào tường, anh cười nhạo một tiếng rồi chỉ vào lồng ngực mình: "Cứu tôi? Vậy lúc trước tại sao lại gi·ết tôi?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc