Nhặt Bạn Trai Cũ Điên Phê Giả Vờ Mất Trí Nhớ

Chương 1

Trước Sau

break

Ngày 23 tháng 3 năm 081, lịch Tân Tinh.

Thành phố Lợi Nhĩ, châu Thiên Lỗ Cách xảy ra một trận động đất 8 độ richter. 

Tại phân viện thứ nhất của Viện nghiên cứu khoa học sinh vật Trâu Rừng nằm ở tâm địa chấn vài vũ khí khí tượng đã nhân cơ hội trốn thoát.

Tổng viện trưởng Duy Hi - Tát Duy Kỳ vô cùng lo lắng mà triệu tập một cuộc họp báo.

Ông ta công bố rằng giá trị của vũ khí khí tượng đối với toàn cầu là điều hiển nhiên, nếu các vũ khí đi lạc gây rối ở các châu, sau khi bắt giữ và đưa về, viện nghiên cứu khoa học nguyện bồi thường tổn thất gấp ba đồng thời trả một khoản phí cảm ơn hậu hĩnh. 

Nếu không muốn đưa về cũng không sao cả, xem như một lời xin lỗi và tặng cho các châu sử dụng.

Tại Tổng cục khí tượng đặc thù châu Phú Lịch - Trưởng phòng dò xét dị thường Ngọc Chương, sau khi xem xong cuộc họp báo đã chậm rãi vỗ tay ba cái.

Vua nói dối của năm nay cứ như vậy mà ra đời.

Từ già đến trẻ trên toàn cầu ai mà không biết trên tuyến thể của các vũ khí khí tượng chưa được bán ra của viện nghiên cứu khoa học có một thiết bị phong tỏa hình con muỗi.

Nó có thể phong tỏa dị năng, lại có thể làm vũ khí bị điện giật đến ngất hoặc chết khi rời khỏi phạm vi hoạt động cố định, bên trong còn có thuốc nổ mini. 

Nếu cưỡng ép gỡ xuống sẽ kích nổ tuyến thể, mạng lớn thì thành tàn phế, mạng nhỏ thì chết thẳng.

Các tòa nhà của viện nghiên cứu khoa học còn được trang bị thiết bị chống chấn động và kháng chấn mạnh nhất, chống lại trận động đất 12 độ richter cũng dễ như chơi.

Cái cớ trốn thoát này quả thực là một trò hề, chẳng có câu nào nghe lọt tai cả.

Sáng sớm 5 ngày sau, tại Tổng cục khí tượng đặc thù - văn phòng cục trưởng.

"Bộ phận kỹ thuật vừa mới chặn được một Lệnh Truy Nã do tổng bộ Trâu Rừng phát ra, treo thưởng số tiền lớn để tìm kiếm ba vũ khí khí tượng, hai A và một O. Đây là thư định vị mục tiêu, ảnh chụp sẽ tự hủy. Tín hiệu từ thiết bị phong tỏa hình con muỗi của Omega kia, lần cuối cùng xuất hiện là ở vùng biển biên giới khu Đan Lục."

Vị cục trưởng Omega, Nguyễn Lăng Hiên, người trông như một con sư tử mèo với mái tóc hoa râm và đôi mắt hai màu xanh lam lục, chiếu đoạn video đã được mã hóa lên không trung: "Đây là hình ảnh mà lính tuần tra chụp được vào chạng vạng ngày hôm qua."

Phía sau màn hình ánh sáng, đồng xu kim loại đang được lật qua lật lại giữa các đốt ngón tay đã bị ngón cái chặn lại.

Ngọc Chương, người toát ra vẻ lười biếng từ chân tơ kẽ tóc cho đến cả khóa thắt lưng, mở mắt nhìn về phía màn hình. 

Một dải băng trắng rộng chừng hai mét đang tan chảy, kéo dài một đường từ dưới biển sâu lan đến khu vực quan sát cỏ kiềm bồng bên ngoài bờ cát. (*)

(*) Cỏ kiềm bồng: là tên gọi chung cho các loài thực vật thuộc chi Suaeda. Ở Việt Nam, các loài cây thuộc chi Suaeda thường được biết đến với tên gọi phổ biến là cỏ lé hoặc rau lé.

Đây là hiện tượng kết băng của dị năng hệ tuyết.

"Số tiền lớn?" 

Trong giới này, người ta không dễ dàng dùng từ “trọng”, nó đại diện cho con số khởi điểm là 1 tỷ và cao nhất là hàng chục tỷ. (*)

(*) Nguyên văn là “trọng”, trong bối cảnh này có nghĩa là "trọng thưởng", chỉ số tiền thưởng rất lớn.

Ngọc Chương bắt đầu có chút hứng thú: "Đây là ném ra con át chủ bài à, bắt được chưa?"

"Vẫn chưa, lính tuần tra phát hiện dấu vết đánh nhau trong khu rừng hoang phía sau. Omega này không biết đã bị tổ chức nào vây bắt, đã nhanh chóng rời khỏi Đan Lục suốt đêm."

"Tốt nhất là đến Khôn Trạch của tôi." 

Ngọc Chương bắt chéo chân, lắc lư mũi chân qua lại: "Để tôi đi bắt anh ta, bắt đền chết Tát Duy Kỳ."

Đôi mắt mèo nhìn thẳng vào người cấp dưới không nghe lời nhất của mình: "Cho dù là át chủ bài, một khi thiết bị phong tỏa phát nổ thì anh ta cũng không còn bất kỳ mối đe dọa nào cả, anh không cần phải đi."

Ngọc Chương lấy một viên kẹo vị chanh từ trong hộp ra bỏ vào miệng, hai má phồng lên mà không đáp lời.

"Có nghe không đấy?"

"Ừm." 

Ánh mắt Ngọc Chương dõi theo đồng xu kim loại đang lật qua lật lại giữa những ngón tay, sự qua loa hiện lên rất rõ ràng.

Nguyễn Lăng Hiên đang nghẹn lòng vừa mới mở miệng còn chưa kịp phát ra tiếng, điện thoại nội bộ đã không có mắt mà reo lên.

"Tướng quân, đội tuần tra thành phố Tím Lan đã phát hiện một hang ổ của phần tử khủng bố tại một nhà máy thép bỏ hoang ở phía đông thành phố, bọn chúng có con tin trong tay, yêu cầu chi viện."

Một tấm ảnh được gửi đến hộp thư, Nguyễn Lăng Hiên thuận tay mở nó ra.

"Keng!" 

Một tiếng động vang giòn, đồng xu kim loại màu vàng nhạt trong tay Ngọc Chương gãy làm đôi, rơi xuống sàn nhà tạo ra tiếng "loảng xoảng."

Từ cổ áo anh chui ra một sợi dây leo màu xanh biếc kéo màn hình ảo lại gần, hơi ấm trong đáy mắt màu hồng sẫm lập tức tan biến.

Bức ảnh được chụp từ trên xuống, bên dưới những cành khô lá úa ngổn ngang, mười mấy tên lính đánh thuê trùm đầu đen được trang bị súng đạn thật đang bao vây con tin ở giữa, mấy tên lính đánh thuê dùng xích sắt trói hai tay người đó kéo về phía trước.

Mái tóc dài màu xanh lam sương khói như thác nước phủ trên vai con tin, dường như cậu đã phát hiện ra ống kính đang chụp lén, quay đầu lại đối mặt thẳng với Ngọc Chương, đôi mắt màu xanh nhạt bị nhánh cây che đi một nửa kia, chứa đầy sát ý thấu xương.

Sau khi nhìn rõ dung mạo của con tin, tim Ngọc Chương chợt lỡ một nhịp, anh không ngừng phóng to bức ảnh cho đến khi trong ảnh chỉ còn lại con tin mới thôi.

Thấy anh như vậy, Nguyễn Lăng Hiên nảy sinh vài phần suy đoán: "Là cậu ấy sao?"

Một lúc sau, sợi dây leo buông màn hình ánh sáng ra, Ngọc Chương vừa nhai kẹo rôm rốp vừa đứng dậy, cử động khớp cổ rồi thờ ơ hỏi lại: "Cậu ấy? Cậu ấy nào?"

Nhìn cái vẻ giả vờ như không có chuyện gì này, Nguyễn Lăng Hiên thầm biết mình đã đoán đúng nhưng vì Alpha nhỏ này không có ý định nói nhiều, ông ta cũng không tiện hỏi thêm: "Thành phố Tím Lan vẫn còn trong mùa tuyết, nhiệm vụ này cứ để Lâm Binh dẫn đội."

Ngọc Chương đi đến trước cửa sổ sát đất, mở cửa ngắm cảnh, đón làn gió xuân mang theo hương hoa đào rồi vươn vai: "Yên tâm, chỉ là đi đòi một món nợ mà thôi."

"Nợ gì cơ?" 

Đôi mắt mèo hai màu của vị cục trưởng tràn đầy vẻ trêu chọc.

Sợi dây leo ngồi trên vai Ngọc Chương quay đầu lại, vẫy vẫy chồi non với Nguyễn Lăng Hiên: "Cục trưởng đại nhân không cần phải hóng hớt như vậy, khoa học kỹ thuật đang phát triển, khoa học kỹ thuật đang tiến bộ, ngài phải tin vào khoa học chứ."

"..." 

Nguyễn Lăng Hiên bị màn chơi chữ của nó làm cho cạn lời.

"Tôi đi đây." 

Đồng xu kim loại màu bạc được tung lên không trung, lại bị quả cầu ánh sáng màu lục lao ra từ tuyến thể hòa tan và nuốt chửng, Ngọc Chương nhảy xuống từ ban công.

Trên chiếc xe vũ trang M240 Gió Lốc, tay trái Ngọc Chương điệu nghệ xoay vô lăng một vòng, lốp xe thuận theo đó mà đỗ lại bên đường.

Tuyết ở thành phố Tím Lan tuy đã bị ánh mặt trời xua tan nhưng không khí lạnh đã len lỏi vào lồng ngực theo từng nhịp thở của anh.

Anh kéo khóa áo khoác lên mức cao nhất nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh, bèn lấy đôi găng tay da từ ghế sau. 

Tay trái vừa xỏ vào được một nửa thì động tác bỗng khựng lại, anh tự giễu cười một tiếng rồi ném đôi găng tay về lại ghế, quay đầu nhìn ra ngoài xe.

Nhà máy thép bỏ hoang bị bao phủ bởi lớp rỉ sét màu đỏ loang lổ, giống như một miếng thịt khô bị chủ nhân lãng quên nằm im lìm giữa khu rừng hoang.

Omega kia, hiện đang bị nhốt ở “trung tâm miếng thịt khô” đó.

Vùng hồi hải mã không kiểm soát được mà tua lại những đêm thiếu thời bọn họ ôm nhau trò chuyện, những lần dựa vào nhau chữa thương khi đối đầu với kẻ địch, những lần thăm dò nhau một cách vụng về sau khi cơ thể trưởng thành. (*)

(*) "Vùng hồi hải mã" chính là trung tâm lưu trữ và xử lý ký ức trong não bộ.

"Lão đại, chúng tôi đến rồi."

Tiếng báo cáo đột ngột của Lâm Binh trong tai nghe khiến dòng ký ức đang trôi chảy bị chặn đứng ngay tại khoảnh khắc một con dao găm cắm vào ngực anh.

Ngọc Chương nhắm mắt lại, thu hồi những suy nghĩ miên man.

Không vội, Omega đó sắp rơi vào tay anh rồi.

Sau khi bình tĩnh lại để xác nhận vị trí của các đội viên, anh mở thiết bị ghi chép chiến đấu trên cổ tay, theo thường lệ kiểm tra con dao găm trong ủng quân đội và khẩu Lỗ Cách Hồng Ưng bên hông, anh trượt xuống sườn núi tiến về phía nhà máy thép bỏ hoang.

Ngọc Chương gạt cành cây trước mặt ra, quét mắt qua những vết đạn nông sâu không đều trên vỏ cây trong rừng, có vết thương do dị năng hệ bạc, vết ăn mòn do dị năng hệ vũ. 

Anh sờ vào một lỗ trống cháy đen trên thân cây bên cạnh, là một mảnh vụn cứng ngắc, đây là vết xuyên thủng và cháy sém do dị năng hệ lôi.

Tầm mắt rơi xuống đất, những dấu chân liên tiếp trên cỏ dại tuy đã bị tuyết phủ lên một chút,nhưng không ảnh hưởng đến việc anh nhận ra đây đều là vân chống trượt của đế ủng đi rừng Makha, cỡ giày đều trong khoảng từ 6 đến 7.5.

Dựa trên những gì thấy trong ảnh và tình hình thực tế, có thể phán đoán thêm rằng hang ổ này đã được sử dụng không quá ba tháng, một nửa thành viên trong đội là dị năng giả, chiều cao trung bình toàn đội khoảng 170 đến 175 cm và sở hữu các loại vũ khí nóng khá đầy đủ.

Nghĩ đến mấy nhóm tội phạm vẫn đang lẩn trốn như chuột trong hang, có hai nhóm phù hợp nhất với những đặc điểm này.

Một là tàn dư thế lực của Rắn Hổ Mang, chuyên đầu cơ trục lợi trẻ em dị năng giả, tuyến thể và các loại cơ quan nội tạng.

Hai là Thận Đấu Sĩ Truyền Kỳ, chuyên dụ dỗ và cải tạo Omega để làm thú cưng.

Ngọc Chương ấn thiết bị thu tín hiệu to bằng hạt đậu vào thân cây, liên lạc với tổng bộ trinh sát mạng để giải thích tình hình rồi khom người nhanh chóng di chuyển đến gần nhà máy thép, nấp sau một cái cây to bằng hai người ôm để do thám.

Tòa lò luyện ở trung tâm nhà máy thép có thang tròn ba tầng, bên ngoài tháp cán và đài quan sát hai tầng trên đỉnh trụ, mỗi tầng có hai lính đánh thuê tuần tra. (*)

(*) "Tòa lò luyện" chính là tòa tháp chứa lò cao, trung tâm của nhà máy thép. "Tháp cán" là phân xưởng cán thép, nơi thép được tạo hình thành sản phẩm hoàn chỉnh sau khi ra khỏi lò luyện.

Trên nóc nhà của hai phân xưởng hai bên cũng có lính bắn tỉa canh gác.

Có lẽ vì đang ở nơi hoang dã, tâm trạng của đám lính đánh thuê này tương đối thoải mái.

Bọn họ vừa hút thuốc vừa nói đùa nhưng bản năng của kẻ liếm máu trên lưỡi dao khiến một tay của họ luôn đặt trên súng.

Ngọc Chương lắp ống giảm thanh cho khẩu Lỗ Cách Hồng Ưng, nhắm vào lính bắn tỉa trên nóc phân xưởng bên trái. 

Vừa định bóp cò, anh phát hiện có thứ gì đó chuyển động trên bức tường bên dưới khuỷu tay phải của mục tiêu. 

Nhìn kỹ lại, nhận thấy đó là một chiếc camera gắn trong tường, đen tuyền và rất cũ kỹ đã hòa làm một với tòa nhà.

Nếu phát súng này bắn ra, camera chắc chắn sẽ phát báo động và kinh động đến những kẻ bên trong.

Ngọc Chương thu súng lại, liên lạc với Lâm Binh.

Các cửa sổ trên tường của phân xưởng sản xuất bên phải bị ván gỗ đóng kín mít, chỉ để lại vài ô giếng trời trên mái để thông gió, những bóng đèn dây tóc ở bốn góc xà ngang với chất liệu thép cung cấp ánh sáng cho bên trong.

Giữa phòng, một chiếc giường phẫu thuật loang lổ vết máu đen đỏ nằm ngang ở đó vài con dao mổ vứt lộn xộn trên bàn sắt đầu giường, hai thùng giữ tươi cơ quan nội tạng đặt ở cuối giường.

"Loảng xoảng" âm thanh bên trong chiếc lồng chó dưới chân giường phát ra tiếng kim loại va chạm rất nhỏ.

Đôi tay của Omega gầy yếu bị còng thép kéo treo lên, đầu bị đè mạnh xuống trong tư thế quỳ gối trong lồng, mái tóc dài màu xanh lam sương khói rối tung che khuất khuôn mặt, bộ quần áo bệnh nhân bẩn thỉu rách toạc ra từng vệt máu.

"Hàng hiếm có, khó tìm tuyệt đối, tôi dám nói trong mười năm gần đây, không, trong 50 năm gần đây cũng không thể có một O xinh đẹp như vậy."

Cùng với giọng nói như của một con quỷ sống dậy từ nấm mồ, một gã Alpha răng vàng mắt xếch ném ghế ra và đứng dậy, màn hình livestream bên cạnh cũng di chuyển theo về phía này.

Gã răng vàng mở nắp lồng chó ra, túm tóc Omega rồi một tay lôi người đó lên.

Những lọn tóc trượt xuống trên làn da trắng như tuyết. 

Chín người mua đang che mặt vì chán chường trong màn hình livestream đồng thời giật mình sau đó lao tới trước màn hình như châu chấu thấy lúa.

Omega khẽ nhíu mày, nâng hàng mi dài như sương lên, đôi mắt xanh lam tựa thần tiên lướt qua từng khung hình, đôi môi nhạt màu hoa đào trắng khẽ cong lên, vẽ ra một nụ cười 0°C.

Nụ cười này trực tiếp khiến những người mua phát điên, từng chiếc từng chiếc tinh hạm nổ thành tiền vàng "rào rào" trong phòng livestream, trong nháy mắt che kín cả màn hình.

"Vẫn là quy tắc cũ."

Gã răng vàng vui mừng như cóc ghẻ lên cơn động kinh, quay lại đưa một vị bác sĩ dáng người nhỏ gầy, mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang xanh chỉ để lộ đôi mắt tam giác ra và nói: "Ai trả giá vào cửa càng cao, người đó sẽ có quyền ưu tiên cải tạo và mua Omega."

Lời này vừa dứt, thanh tiền thưởng của người mua ở góc trên bên phải đã nhảy tóe lửa, vị trí đầu bảng thay đổi nhanh đến mức có thể làm mù mắt gã răng vàng.

"Cảm ơn các ông chủ, thông cảm cho những người mệnh khổ chúng tôi."

Gã răng vàng cầm camera đi vòng quanh Omega: "Nhìn khuôn mặt này, xương quai xanh này, vòng eo này xem, đẫ là Alpha thì không thể nào nhịn được."

Thấy giá thấp nhất cũng đã vượt qua kỷ lục giao dịch cao nhất trước đây, gã răng vàng bắt đầu chơi trò marketing khan hiếm: "Đây còn là một dị năng giả, tuy tuyến thể đã hỏng nhưng nền tảng cơ thể tốt, đợi bác sĩ cải tạo xong đảm bảo sẽ cực kỳ bền. Bất kể mua về tự dùng hay chiêu đãi khách..."

Lời mới nói đến đây, Omega đột nhiên vùng lên, đầu ngón tay vừa định tóm lấy cằm gã răng vàng thì bị bác sĩ bên cạnh đá một cú vào gót chân, ánh mắt không chút hơi ấm xuyên qua khe tóc đọng lại trên động mạch cổ của đã răng vàng.

"Cái tính này, tôi thích!" 

Một giọng điện tử tổng hợp hưng phấn hét lên.

Người mua có tên [Lão Lý Động - Cơ Vĩnh Cửu] cuối cùng đã ngồi vững ở vị trí đầu bảng với giá cao 8,88 triệu, màn hình livestream của người này được chuyển đến vị trí trung tâm và phóng to, những người mua khác làm nền cho anh ta.

Lão Lý - Động Cơ Vĩnh Cửu: "Nhưng mà cứng quá cũng là một vấn đề, dù gì thì tôi cũng là khách quen đấy."

Gã răng vàng lập tức hiểu câu tiếp theo của người kia định nói cái gì bèn ngồi lại xuống ghế, cầm lấy điếu xì gà rít một hơi mạnh: "Cái này không mặc cả, không thương lượng."

"Không nể mặt? Cái vụ làm ăn này của anh..."

Phòng livestream tối đen.

"Mẹ kiếp! Làm lỡ việc kiếm tiền của ông đây!" 

Gã răng vàng đập nát điếu xì gà trên bàn trà, cầm lấy bộ đàm gầm lên: "Bên ngoài làm cái gì thế không biết? Tín hiệu! Tín hiệu livestream!"

Im phăng phắc, không ai trả lời.

"Lũ ngu này!" 

Gã răng vàng chó cùng rứt giậu mà đi ra ngoài, bị bác sĩ túm chặt cánh tay, giật lấy bộ đàm của gã: "Ai ở đó? Nghe thì trả lời."

Vẫn không có hồi âm, gã răng vàng ý thức được có chuyện không ổn, gã mở màn hình giám sát đã thu nhỏ, phát hiện màn hình không biết từ khi nào đã đen ngòm, biểu tượng loa ở góc dưới bên phải vẫn bình thường nhưng không hề phát ra cảnh báo.

Trong ống nghe đột nhiên vang lên hai tiếng "xẹt xẹt", bên trong truyền ra giọng nói trêu chọc của một Alpha trẻ tuổi: "Omega mà bán giá nào thế, không đến chục tỷ thì anh lỗ nặng rồi đấy."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc