Ôm nhau được một lúc thì Thúy Hằng thỏ thẻ: "Đến giờ em phải về rồi, không thấy em chắc cha sẽ lo lắng lắm."
Thiên Tú khẽ "ừm" một tiếng nhỏ, những ngón tay cậu cứ vuốt ve tấm lưng trần trắng mịn của nàng, thực sự cậu muốn giây phút bên nàng thế này kéo dài càng tốt.
Thiên Tú đỡ nàng ngồi dậy và giúp nàng mặc lại quần áo và nàng cũng giúp Tú mặc lại y phục. Rồi cậu ôm cô bé vào lòng, cả hai hôn môi nút lưỡi nhau say sưa thì đúng lúc có nhiều tiếng bước chân của đám đàn ông đầy hình xăm, tay cầm vũ khí kèm theo giọng nói: "Chị Hằng! Tìm được chị rồi."
Đám thuộc hạ của Thúy Hằng trố mắt, mặt chúng ngẩn ra tò te khi thấy chị hai và Thiên Tú đang hôn nhau đắm đuối. Nghe tiếng động, cả hai ngượng ngùng dừng lại. Thúy Hằng thẹn thùng, mặt đỏ như trái gấc còn Thiên Tú thì bực mình vì bị phá đám, cậu trừng mắt dữ dội về phía bọn thuộc hạ của chị hai khiến chúng run sợ như cầy sấy.
Tú quét mắt bọn chúng một lượt và nhận thấy không hề có dấu vết ác chiến gì, một gã đàn ông xăm rồng bước lên nói: "Chị Hằng, nửa ngày nay chị đi đâu vậy, bọn em sốt ruột chết mất. Đám thuộc hạ của tên Phan Văn A đó đã bị..."
Nói chưa hết câu thì gã lấm lét ngó ngoái Thiên Tú thì bị ánh mắt đe dọa của cậu làm cho gã lạnh sống lưng, gã vội nói: "Bị ai đó giết hết hết rồi ạ."
Đám kia cũng hùa theo gã: "Đúng đó chị Hằng."
Cô bé nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Không ngờ ngoài chúng ta lại có thế lực khác nhúng tay vào, phải lập tức điều tra cho rõ là kẻ nào."
Thiên Tú cười thầm trong bụng, quả thật cô bé này đúng là con nhà nòi xã hội đen. Lúc này Thúy Hằng xoay người lại đối diện với Tú, ngón tay thon chạm lên chóp mũi cậu cười tinh nghịch nói: "Anh ngoan ngoãn cho em chút, nhớ kỹ lấy, sau này nhà tắm của anh sẽ do em bảo kê, thu phí hàng tháng, bằng không anh tự chịu lấy hậu quả!"
Thiên Tú nhịn không được cười ha hả, cậu nắm lấy tay nàng và hôn lên cái chụt, nói: "Tùy chị hai sắp xếp, em không có ý kiến ạ."
Cậu nói xong thì cả hai lại cười khúc khích. Rồi Thúy Hằng mở lời: "Thôi, em về ngày khác em sẽ tới thăm anh." Và xoay người về phía bọn thuộc hạ, nói: "Được rồi, Phan Văn A đã chết và thế lực cha hắn suy yếu rồi, sau này cả vùng này chính là địa bàn của chúng ta!"
Thiên Tú từ đằng sau đi tới ôm lấy eo nàng khiến bọn kia chỉ biết trơ mắt nhìn chị hai nhà mình bị người lạ ôm lấy. Họ không dám manh động với Thiên Tú vì họ sợ sẽ bị kết cục giống những xác chết kia lúc cả bọn kéo tới nhà tắm công cộng kia.
Tú nhỏ giọng nói: "Chị hai, chỗ tôi là kinh doanh nhỏ lẻ, thật sự không có gì cần bọn chị bảo vệ. Tôi thấy như vậy đi, tôi viết cho chị một mảnh giấy, sau này chị dựa vào mảnh giấy này đến chỗ tôi tắm rửa hết thảy miễn phí, còn có thể phục vụ mát xa khác phái miễn phí cho chị. Ví dụ như cầm tay, xoa bóp chân gì đó hoặc là..."
"Anh..." Khuôn mặt Thúy Hằng thoắt cái đỏ bừng. Giọng nàng e ấp: "Lần sau em tới nhớ phải đun nước nóng hơn chút, em thích tắm nước nóng."
"Ok bấy bì." Thiên Tú cam đoan: "Chẳng những là nước phải nóng, mà nhân viên mát xa cho chị cũng sẽ có tay nghề tốt nhất, do CEO này sẽ tự mình phục vụ cho chị, đảm bảo chị hài lòng."
Nghe cậu nói xong thì cô bé phì cười, giọng dịu dàng đằm thắm cất lên: "Thôi, gỡ tay ra đi để em còn về nữa."
"Chán thật, bên nhau chưa được một ngày mà em đã đòi về." Thiên Tú thở dài, miễn cưỡng buông nàng ra.
Nàng quay lại cười tươi như hoa và an ủi: "Đừng vậy chứ, ngày khác em sẽ tới thăm anh. Vậy được chưa?"
Tú nói: "Quân tử nhất ngôn."
Rồi ngón tay út của cả hai móc ngoéo nhau để tăng sự tin tưởng của hai người. Sau đó cô bé cùng đám thuộc hạ rời đi, Thiên Tú cảm thấy trong lòng lâng lâng khó tả, một cảm xúc dào dạt khiến cậu cứ cười mãi.
Nhưng cậu nghĩ nhiều nhất thì là Thảo Nguyên và Thúy Hằng: hai cô bé này một người giàu nứt đố đổ vách, lại thích làm người khác vui, một người bối cảnh vững chắc, dùng tàn nhẫn nổi danh. Một người thanh thuần dịu dàng, một người sexy nóng bỏng, nhìn qua hoàn toàn khác nhau. Thiên Tú muốn một ngày nào đó bọn họ sẽ về chung một nhà với cậu.
Từ trên hư không, Bạch Dạ Mộng Ảo đang đứng trên lưng con hạc giấy do gã biến ra, gã thầm thì: "Hừm, đây là kẻ sẽ ngăn đại nghiệp của chúa tể đây sao? Trông hắn cũng có vẻ đáng sợ đây, phải về báo cho chủ nhân thôi."
Dứt lời, Bạch Dạ cưỡi hạc giấy bay đi mất dạng.
Về tới nhà tắm công cộng, Thiên Tú tắm rửa sơ qua rồi tồng ngồng về phòng mình, thấy Huỳnh Thư vẫn còn trần truồng đang ngủ, cậu bước tới hôn lên môi nàng cái chụt, nàng khẽ mở mắt nhìn cậu, che miệng nói: "Anh vừa đi đâu về thế?"
Tú mỉm cười: "Đi giải quyết công việc, sẵn tiện mua đồ ăn trưa luôn cho tụi mình."
Cô bé mỉm cười: "Anh thật chu đáo."
Tú cười cười: "Hi, em quá khen. Nhưng trước khi ăn cho anh làm thêm cái nữa nhé. Chịu hết nổi rồi."
Nàng ngạc nhiên: "Tối qua làm chưa đủ à?"
Tú đáp: "Tối qua là tối qua, còn hôm nay là hôm nay. Khác nhau chứ!"
Huỳnh Thư chịu thua: "Làm lẹ nha, em còn phải đi học nữa đó."
"Đã quá… anh yêu…" Huỳnh Thư nhắm mắt, miệng thì thào. Rồi Tú cảm giác được thịt non trong âm đa͙σ của cô bé co bóp liên tục, cậu run lên và phóng tinh trùng vào trong âm đa͙σ nàng xối xả, cậu nằm sấp lên người nàng để tận hưởng cảm giác lên mây.
Cả hai dùng xong bữa trưa thì nàng tạm biệt cậu để đi học buổi chiều. Còn Thiên Tú thì đi ngủ lấy sức để tối còn dẫn đám Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đi night club nữa.