Trời ơi, lại đến nữa rồi, Thúy Hằng hết hồn cố dùng hết lý trí kiềm chế và cố không thừa nhận cảm giác ấy, nhưng càng chối bỏ, cảm giác càng mãnh liệt hơn, khốn nạn ơi là khốn nạn, cái thân thể tràn đầy sức sống của nàng giờ phản bội nàng, nó không thèm đếm xỉa gì đến lý trí của nàng, nó như con quỷ lồng lên đòi thỏa mãn cái mà nó khao khát, thân hình nàng như căng lên, nó thúc đẩy nàng phải ưỡn người lên, quằn quại, rên la…
Cô bé sợ mình sẽ không chịu được lâu nữa, nàng sẽ phải thua cuộc trước Thiên Tú, nàng vội giãy dụa chống cự đẩy cậu ra trước khi quá muộn nhưng mọi sự đã thật sự quá trễ, nàng giờ đây như con cá nằm trên thớt, Tú muốn banh thân xẻ thịt gì gì nàng thì tùy, Thúy Hằng bủn rủn cả chân tay, nàng giơ tay chống đẩy một cách yếu ớt lên bộ ngực chắc nịch của Tú nhưng chẳng ăn thua gì, trong giây phút sống dở chết dở cô bé cố thều thào được vài câu: "Thôi đủ rồi, ngừng lại đi anh Tú, làm ơn đi, em van xin mà…"
Ngừng lại độ mươi giây, Tú giả vờ nghe không rõ, cậu hỏi: "Em nói cơ???"
Nàng lặp lại: "Anh đừng làm vậy nữa, ngừng lại đi…"
Nàng kêu tên Thiên Tú lần rồi rú lên, tiếng rú thống khoái cực độ của con mèo cái bị hãm hiếp, các ngón tay ngón chân của nàng duỗi thẳng ra, nàng run rẩy như chiếc lá trong cơn phong ba bão táp, đôi chân trắng nõn co giật chơi vơi trong không khí, như con ngựa bất kham không chịu dừng vó, cậu vẫn điên cuồng phi nước đại dập liễu vùi hoa cô bé một cách không thương tiếc lép bép… nhóp nhép… nhóp nhép… bình bịch… bình bịch…
Dâm thủy từ âm đa͙σ Thúy Hằng ra nhiều không kể xiết và Thiên Tú cho đến mãi về sau là người duy nhất làm cho nàng đạt đến cực khoái nhiều lần liên tiếp, cô bé cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng như không còn nằm trên mặt đất mà cứ lâng lâng như đang bay trên bầu trời rồi nàng thấy sao xẹt tứ tung… rồi nàng hết biết gì nữa…
Cảm giác cơn đa cực khoái vẫn còn đọng đâu đó trong thân thể, và nàng cũng mệt đừ, nên nàng chẳng buồn động đậy, nàng nằm hưởng thụ dư âm còn sót lại của cuộc truy hoan, nằm xuống bên nàng, ôm tấm thân ngà ngọc trong tay, Tú mở miệng hỏi: "Còn dám lên giọng với anh nữa không?"
Ánh mắt nàng nhìn cậu trân trối vô hồn, một dòng nước mắt chảy dài xuống, vừa tủi nhục vừa xấu hổ không biết nói sao, nàng chỉ biết lặng lẽ khóc và… nàng nói: "Em... em... không dám nữa..."
Cậu gật đầu và khẽ hôn nàng: "Anh làm em có sướиɠ không?"
Nàng đáp theo con tim mách bảo: "Dạ... sướиɠ... sướиɠ lắm luôn."
Rồi Tú hỏi tiếp: "Vậy sau này có muốn anh làm em sướиɠ nữa không?"
Thúy Hằng ngước lên nhìn Thiên Tú, ánh mắt cậu hàm chứa đe dọa, nếu trả lời không thì e rằng Tú lại lôi nàng ra làm thêm chập nữa khiến người nàng run lên vì sợ, nàng vội đáp: "Muốn ạ, em lúc nào cũng sẵn sàng."
Tú mỉm cười: "Vậy cho anh làm thêm cái nữa nhé?"
Mặt nàng tái nhợt: "Không, không, làm ơn, em mệt rồi, tha cho em đi. Bữa khác em sẽ cho anh..."
Chưa dứt lời, Thiên Tú đặt lên cánh môi mọng của nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, cậu khẽ cười nói: "Đó là do em nói đấy nhé!"
Rồi Tú ôm chặt nàng vào lòng, cô bé cũng vòng tay ôm lấy cậu, hai thân thể trần truồng dính lấy nhau để cảm nhận hơi ấm của nhau. Giữa Thiên Tú và Thúy Hằng có lẽ đã chớm nở một tình yêu nhỏ rồi chăng?