Được Thiên Tú dẫn đi night club nên Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường tha hồ quẫy để giải tỏa stress sau những ngày tháng làm việc ở cõi âm ty. Gần tới canh năm (từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng) thì các nhân viên âm phủ giã từ Thiên Tú để về lại âm ty, Thiên Tú cười hỏi: "Các vị không sợ Minh Quân Đại Đế vấn tội sao?"
Thôi Phán Quan xua tay: "Hiện giờ Ngài ấy ở cõi dương gian đang bận học để vượt qua kì thi cuối học kì rồi nên chúng tôi mới được tự do mấy bữa nay đó."
Tú gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "À, tôi có nghe dì Như nói vậy. Cậu em tôi đang bận bù đầu."
Thôi Quán Quan mỉm cười: "Thật khó tưởng tượng một người là vị vua anh hùng nức tiếng ở cõi trời, còn một người là vị vua đứng đầu cõi âm nay lại được Tạo hóa sắp xếp thành anh em ruột chung một nhà cùng chung mục tiêu diệt Quỷ vương cứu khổ loài người. Quả thật là chuyện ngàn năm mới có một."
Thiên Tú cầm chai Whisky nốc cạn một hơi, nói: "Giờ thì tôi ở trọ rồi đâu còn chung nhà với hắn nữa đâu."
Phán Quan: "Ngài lại thế nữa rồi."
Bạch Vô Thường xen vào: "Tính cách hai anh em cũng khác. Minh Quân Đại Đế rất nghiêm khắc và quy củ chứ không có thoải mái như Ngài đây."
Hắc Vô Thường phụ họa theo: "Đúng, đúng."
Thôi Phán Quan: "Thôi, tới giờ chúng tôi trở về địa phủ làm việc, xin phép cáo từ."
Hắc Bạch Vô Thường: "Cáo từ."
Dứt lời, bộ ba nhân viên âm phủ đứng dậy chào Thiên Tú rồi cất bước đi. Đi được mấy bước thì Thôi Phán Quan sực nhớ có chuyện gì nên ông ta khựng lại vội tới chỗ Thiên Tú nói nhỏ vào tai cậu: "Có một chuyện tôi muốn nhờ Ngài mà không biết Ngài có rảnh không?"
Dù sao buổi tối không có việc gì làm nên Tú gật đầu, Phán Quan: "Chuyện này cũng không khó lắm, vấn đề là phải kiên nhẫn giải thích cho gã hiểu..."
...
Thiên Tú chắp tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại, mở to mắt tìm kiếm ở phụ cận. Loại người chết đột ngột này, nếu không quấn lấy kẻ thù, người thân của gã, thì linh hồn chắc chắn sẽ vây quanh lân cận thi thể mình.
Tú vận Thần lực mở to mắt dò tìm, không bao lâu cậu nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ, thanh âm từ ngoài cửa tới. Tú vội vã xông ra ngoài, quả nhiên, ngay trong góc tối om ở mé nhà xác, một gã đàn ông cả người trần trụi, thân thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ đang ngồi lau nước mắt ở đó, chính là sinh hồn của xác chết vì tai nạn giao thông mà Thôi Phán Quan nhờ cậu giúp đỡ.
"Anh bạn, hút thuốc không?" Thiên Tú đi tới, gã đàn ông kia hoàn toàn không ngẩng đầu, vẫn đang khóc hu hu.
Tú lấy một điếu thuốc quơ quơ trước người y, gã đàn ông ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mịt mùng. Cậu mỉm cười với y, châm bật lửa, đốt cháy cả điếu thuốc, sau khi nó hóa thành tro bụi thì một điếu thuốc lá hoàn chỉnh xuất hiện trên tay linh hồn. Gã đàn ông cầm thuốc, rít mạnh hai hơi, đến nước này rồi cũng không sợ có hại sức khỏe hay không nữa.
Thiên Tú cũng châm thuốc ngồi cạnh y, hai người thoạt nhìn giống như hai tên vô gia cư.
Cùng nhau hút thuốc, gã đàn ông dần thả lỏng xuống, thấp giọng hỏi: "Anh, anh là tới dẫn tôi đi sao?"
Thiên Tú lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời đêm trăng sáng sao thưa có Dạ Du Thần đang trực đêm, có sự giám sát của gã ta, ai dám chấp pháp bạo lực: "Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không đồng ý, không ai có thể ép anh đi. Có điều với bộ dạng này của anh, cũng không thích hợp lưu lại Dương gian nữa đâu, ở dưới mới là nơi trở về của anh."
Thiên Tú đã từng gặp rất nhiều quỷ hồn như vậy, cho dù họ hóa thành quỷ cũng không tin mình thật sự đã chết. Tú giống như một bác sĩ lạnh lùng báo cho người bệnh mắc bệnh nan y vậy, cậu lại châm một điếu thuốc cho gã đàn ông kia, gã đàn ông dần bắt đầu tiếp thu thực trạng, câu nói đầu tiên sau khi y bình tĩnh lại chính là: "Trách tôi, đều trách tôi, uống rượu lái xe chẳng những hại chết mình, còn hại chết đứa con gái chưa đầy bốn tuổi của tôi. Tôi chết không hết tội nhưng đứa con tôi là vô tội, huhu… Tôi hối hận lắm!"
Gã đàn ông khóc lớn như điên, cảnh này Thiên Tú cũng gặp nhiều rồi. Mỗi người sau khi chết đều có đầy bụng hối hận và không cam lòng, đừng nói tuổi tác như y, cho dù những cụ già bảy tám mươi tuổi, tuổi thọ sắp hết cũng tràn ngập tiếc nuối và thương xót với cuộc đời.
Tú chờ y khóc một hồi bình tĩnh lại mới bắt đầu đi vào chủ đề chính, bàn tiền nong: "Được rồi, chuyện đã xảy ra anh có nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng, hay là nói thử anh có nguyện vọng gì chưa xong, nếu có thể giúp đỡ tôi sẽ rất vui vẻ cống hiến sức lực cho anh. À, hai điếu thuốc lúc nãy là tôi tặng anh miễn phí."
Vừa nghe lời này gã đàn ông lập tức hiểu rõ, nɠɵạı trừ hai điếu thuốc kia, những thứ khác đều thu phí.
Gã đàn ông ngạc nhiên nhìn Thiên Tú nói: "Còn có người làm kiểu buôn bán này à?"
Cậu bật cười: "Thời đại bây giờ người người đua nhau làm kinh tế kiếm tiền, áp lực lớn lắm anh giai à."
Gã đàn ông cười khổ: "Đây đúng là kinh tế xã hội, người kiếm tiền gì đều có, anh đây xem như là trung gian hả?"
"Chủ yếu vẫn là phục vụ khách hàng thượng đế." Tú cường điệu nói.
Gã đàn ông lắc đầu nói: "Lúc ấy tôi uống nhiều lái xe, kết quả xảy ra sự cố, tôi và đứa con gái bốn tuổi đều ở trên xe. Lúc ấy tôi nhìn thấy hai quỷ sai dẫn nó đi, họ nói tôi oán niệm chưa tan nên không dẫn tôi đi, còn nói tự nhiên sẽ có nhân viên công tác sẽ liên hệ với tôi, chỉ e họ nói chính là anh đi."
"Không sai, chính là tôi đây." Thiên Tú xua tay nói: "Tôn chỉ phục vụ của tôi là, dùng tấm lòng của mình đổi lấy nụ cười của anh. Giúp anh vui vẻ về dưới Địa Phủ, bình an đi đầu thai."
Gã đàn ông cười khổ: "Vợ tôi bị tôi vứt bỏ, con gái bị tôi hại, tôi bây giờ ngoài hối hận thật sự không có gì đáng lưu luyến. À đúng rồi, tôi là quản đốc, quản một vài công trình, gần đây kiếm được ít tiền liền tự kiêu, có kết cục như vậy đều là tôi tự làm tự chịu. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với con gái tôi, còn có những anh em lăn lộn với tôi, còn có một vài hạng mục công trình chưa quyết toán. Đúng rồi, anh có thể giúp tôi!"
Gã đàn ông bỗng lên tinh thần, cho dù hết thảy đều là gieo gió gặt bão, bỏ vợ hại con khiến người ta khinh thường, nhưng đối với anh em cùng làm còn xem như trọng tình trọng nghĩa. Y nói cho Thiên Tú biết, ngoài tài sản nhưng y còn có một két bảo hiểm bí mật ở ngân hàng, tuy bên trong không có tiền bạc nhưng lại có vài hợp đồng quan trọng. Trong đó có một hợp đồng giá trị rất lớn, là hợp đồng công trình đám người bọn họ vắt sức nửa năm, đã đến lúc lấy tiền. Y hy vọng Tú có thể lấy hợp đồng ra, cầm tiền chia cho anh em làm cùng."
Gã đàn ông thành thật nói mật mã két bảo hiểm và tin tức cá nhân của mình cho Thiên Tú biết, đồng thời nói cho cậu một ít tình huống về những bạn làm cùng và vợ cũ. Tú dặn y yên tâm, chuyện này bên trên có anh giai Dạ Du Thần giám thị, nhất định sẽ thành thật hoàn thành nguyện vọng của y, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống tự cắt xén và chiếm đoạt.
Tiếp đó, cậu cũng nói cho y biết hạng mục mình muốn thu phí, cho dù y hứa trả phí cao nhưng cậu không thể thu phí lung tung. Dẫu đối phương chỉ là một quỷ hồn cũng phải tiêu tiền tiêu đến chỗ sáng, thu phí công khai, thu chi rõ ràng, tất cả phải minh bạch.
Cho dù miệng gã đàn ông nói tuyệt đối tin tưởng Thiên Tú nhưng vẫn không muốn rời đi, chấp niệm chưa tiêu tan.
Tú đương nhiên không muốn y ở lại dương gian thêm nữa, bởi vì họ vốn không phải người thuộc về thế giới này. Còn lưu lại dương gian, quanh quẩn trong đô thị Sài Gòn phồn hoa này thì ý niệm không nỡ rời khỏi sẽ càng ngày càng mạnh. Lại để cho y nhìn thấy người khác hưởng thụ cuộc sống cao lương mỹ vị, ăn to uống lớn, điều này sẽ dẫn đến oán niệm của oan hồn cũng càng lúc càng nặng, cuối cùng hóa thành lệ quỷ tàn hại người vô tội. Hơn nữa, thời buổi này đang ở giai đoạn cuối Hạ ngươn, yêu ma quỷ quái đông gấp triệu lần người sống, âm thịnh dương đang suy, nếu để gã này gia nhập bè lũ Quỷ vương thì hậu quả ắt sẽ khó lường.
Cho nên, nhiệm vụ chủ yếu của Thiên Tú vẫn là khuyên y xuống Địa Phủ. Cậu chân thành khuyên bảo nói: "Ông anh nè, lúc nãy nghe anh nói anh còn có một đứa con gái sắp bốn tuổi, nhất định rất đáng yêu nhỉ?"
"Đúng thế, con gái tôi tên Ngọc Nhi, là một đứa bé rất đáng yêu, còn rất thông minh, từ nhỏ đã do một tay tôi nuôi lớn, thân với tôi nhất. Nhưng cuối cùng vẫn bị người cha khốn nạn như tôi hại chết, nó bây giờ đã bị quỷ sai dẫn đi. Đây vẫn là lần đầu tiên nó rời xa bên người tôi, cũng không biết giờ thế nào rồi, nó có sợ hay không?" Gã đàn ông giãi bày.
"Nếu anh đã lo lắng như vậy, vì sao không mau đi theo chăm lo cho nó chứ?" Tú khéo léo dẫn dắt, từ từ dụ dỗ: "Nếu anh đuổi kịp biết đâu kiếp sau đầu thai hai người vẫn có thể làm cha con?"
"Thật à?" Gã đàn ông nhất thời tỉnh táo tinh thần, y chắc chắn không hề biết gì về Âm Tào Địa Phủ, đầu thai chuyển thế. Lời của Thiên Tú lập tức nhen nhóm hy vọng trong lòng y.
Tú nghiêm túc gật đầu nói: "Hẳn có cơ hội rất lớn, dẫu sao hai người đời này có nhân, đời sau sẽ có quả. Có điều nếu anh ở lại Dương gian thêm nữa rồi tới muộn, vậy đời sau đầu thai chưa biết chừng anh sẽ trở thành em trai hoặc thành con trai của nó đấy."
"Điều này…" Gã đàn ông lập tức hoảng hồn, đứng phắt dậy, nhìn ngó xung quanh, chủ động tìm đường xuống suối vàng.
Thiên Tú vội vã nói: "Anh bình tĩnh nào, bài trừ tạp niệm, trong lòng nghĩ đến bộ dạng của con gái anh, muốn gặp mặt với nó là được."
Gã đàn ông lập tức làm theo, y không muốn đời sau đầu thai biến thành em trai hoặc con trai của con gái mình. Mọi người thường nói, con gái là tình nhân đời trước của cha, nhưng lại chưa bao giờ nói đời sau con gái và cha là quan hệ gì…
Gã đàn ông đứng dậy nhắm mắt, bắt đầu nghiêm túc nghĩ tới con gái đáng yêu của mình, đứa con gái chỉ ở cùng bốn năm lại tình cảm sâu sắc. Dần dần, thân thể trần truồng lờ mờ của y tỏa ánh sáng, phân tán ra, hóa thành từng ánh sao cuối cùng biến mất vô hình. Có điều, cơ hội này rất xa vời, cho dù họ thật sự chuyển thế làm cha con thì cũng sẽ không có ký ức kiếp này, chỉ hy vọng đời sau họ đều có thể bình an.
Thiên Tú thở phào một hơi, công việc này còn xem như đơn giản. Y chỉ cố chấp vì một hạng mục công trình chưa đến tay và đứa con gái tình cảm sâu đậm của mình.