Nhả Ra, Đừng Ngậm Chó!

Chương 9: Chuyên gia lừa đồ ăn chính là Kỳ Lạc (2)

Trước Sau

break

Lạc Cửu liếc nhìn Labrador, không thể không nói, điều này rất phù hợp với định kiến của nó về chó Labrador, tính cách tốt, rất khó làm cho một con Labrador tức giận, trừ khi bạn làm điều gì đó thực sự quá đáng.

Bọn nó đều là lần đầu tiên hợp tác, nhưng những con chó khác về cơ bản đều sẽ không lại gần Lạc Cửu quá, thậm chí khi đi ngang qua Lạc Cửu còn cụp đuôi lại, huấn luyện viên của nó cũng liên tục siết dây dắt.

Chỉ có bản thân huấn luyện viên là biết rõ nhất, Lạc Cửu trông có vẻ trầm lặng ít nói, nhưng thật ra mới là con có tính công kích mạnh nhất.

Nó khác với đứa thích khẩu chiến là Côn Thiên, tuy đều là sói xám, nhưng nhưng sức tấn công của Lạc Cửu là hung mãnh nhất trong lứa chó nghiệp vụ cùng đợt, răng nanh của nó đã từng dễ dàng xuyên thủng bắp đùi tội phạm, cắn nát xương đùi của đối phương.

Nó chính là một con chó chống bạo động đúng nghĩa.

“Lạc Cửu.” Huấn luyện viên rủ mắt nhìn, xác định Lạc Cửu không có ý định đánh nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Đi thôi, đi làm việc!”

*

“Lại muốn kiếm chuyện à?” Giọng của con vện vang lên tại khoảng đất trống giữa con hẻm cũ và khu nhà máy bỏ hoang, đây là nơi chó hoang thường xuyên gây sự nhất, anh Vện dẫn đầu, phía sau là hai con chó vàng, bên cạnh còn lác đác bốn năm con chó hoang lớn nhỏ khác, có thể thấy tất cả đều đi theo anh Vện.

Mà con chó mực đối diện anh Vện đã có hai vết cắn bị thương trên người, một vết trên mình, một vết trên mặt, nó hạ thấp nửa thân trên, miệng gầm gừ nhỏ, nhưng cái đuôi của nó lại vô thức hơi cụp vào trong.

Nó đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, nói nó xui xẻo thì đúng là xui xẻo thật, vừa ra khỏi cửa đi dạo đã gặp ngay anh Vện có ân oán cũ, tệ hơn là nó lại đi một mình, không hề có đồng bọn, trong khi anh Vện dẫn theo cả một lũ.

"Kỳ Lạc là anh em của tao, nhìn mày thế này chắc chắn bị nó cắn cho không nhẹ rồi, nếu bọn mày dám làm gì tao, bạn tao chắc chắn sẽ không tha cho bọn mày đâu." Chó mực vô thức bỏ qua chuyện trước đây nó từng đánh nhau với Kỳ Lạc, nó nghiến răng đe dọa: "Thằng vện, tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kỹ."

Con vện ghét nhất là chó khác sủa nó là “thằng vện”, lập tức tức giận gầm nhẹ, ngắt lời chó mực.

“Ngày hôm nay tao vốn dĩ muốn chặn Kỳ Lạc, không ngờ mày lại tự dâng mình lên.” Anh Vệ nhe răng cười khẩy một tiếng: “Xem như mày xui xẻo.”

Anh Vện bước tới một bước, cái đuôi nó khẽ lắc lư, ra dáng của kẻ chiến thắng, hai con chó vàng lớn bên cạnh nhìn nhau, một con bên trái, một con bên phải áp sát chó mực, xem ra là chúng muốn bao vây con mực.

Là kẻ đứng đầu khu nhà máy bỏ hoang, thực lực của anh Vện không thể xem thường, chó Mực thấy mình sắp bị bao vây, nó cắn răng làm liều, giậm chân mạnh một cái, rồi bất ngờ lao về phía anh Vện, anh Vện tỏ vẻ khinh miệt, rồi định xông lên cắn xé, ai ngờ vừa kịp tạo tư thế, con mực đã xoay người một vòng lớn, chạy thẳng về phía sau, vừa chạy vừa lớn tiếng la lên: "Kỳ Lạc! Cứu với! Cứu mạng chó với!"

Anh Vện ban đầu sững sờ, rồi nó tỉnh hồn lại, lập tức gầm lên: "Đuổi theo!"

Dù thế nào đi nữa, tuy chó mực không phải con chó mạnh nhất khu hẻm cũ, nhưng nó cũng có máu mặt, đánh được nó thì danh tiếng của anh Vện trong khu này sẽ càng lớn mạnh hơn.

Một bầy chó hoang đuổi theo chó mực, chạy như điên về phía con hẻm cũ, chó mực không hề quay đầu lại, chạy thẳng ra quảng trường bên cạnh con hẻm. Thường ngày Kỳ Lạc thích ở đó, chăm chút cho toàn thân mình sạch sẽ, rồi dụ dỗ mấy cô gái trẻ giàu lòng trắc ẩn, sau đó nó nằm xuống lăn lộn ngay trước mặt họ, hoàn thành trọn bộ quy trình này, nó luôn có thể ngậm được vài cây xúc xích mà đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc