Nhả Ra, Đừng Ngậm Chó!

Chương 10: Chuyên gia lừa đồ ăn chính là Kỳ Lạc (3)

Trước Sau

break

Trong khoản lừa đồ ăn, chó mực không hề tinh ranh bằng Kỳ Lạc, chủ yếu vì ngoại hình của nó làm hạn chế khả năng diễn xuất của nó.

"Kỳ Lạc! Kỳ Lạc! Cứu mạng chó, có kẻ giết chó rồi!" Chó mực vừa la làng vừa cắm đầu chạy, lũ chó anh Vện phía sau cũng do dự một thoáng khi sắp bước vào khu quảng trường, nhưng chúng nhanh chóng nghiến răng lao vào, dù sao phía sau có cả một bầy chó hoang đang quan sát, không thể mất mặt được.

Đúng như chó mực dự đoán, tên “tội phạm” chuyên lừa đồ ăn đang nằm phục bên cạnh cánh cửa kính, đó là một cánh cửa kính ở góc khuất, người ra vào không nhiều, Kỳ Lạc nửa ngồi xổm bên cạnh, không tiến lên cho đến khi vài cô gái ăn mặc như sinh viên đến gần nó, một cô nói: "Con chó này to thật, không cắn người chứ?"

"Nó không cắn đâu, nó hay tới đây lắm." Một cô gái khác cười nói: "Chậc chậc chậc chậc."

Nghe thấy tiếng gọi, Kỳ Lạc lập tức vui vẻ vẫy đuôi, đi về phía cô gái đó, tốc độ nó không nhanh, thậm chí còn có vẻ chậm rãi, vừa đi nó vừa ra vẻ do dự như đang nghĩ: “Họ gọi mình hả? Mình có nên qua không?”

Biểu cảm nhỏ bé của nó được diễn rất chân thực, nó dừng lại ở giữa đường, cô gái lập tức bước lên một bước, lại cong ngón tay gọi lần nữa: "Chậc chậc chậc, cún cưng nhìn bên này."

Nhân cơ hội này, Kỳ Lạc cẩn thận quan sát mấy cô gái, thấy trên mặt họ không có vẻ sợ hãi hay chán ghét, nó mới tiếp tục đứng dậy, rồi chậm rãi bước đến bên cạnh họ, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất.

Ban đầu họ còn hơi e dè, nhưng sau đó họ phát hiện Kỳ Lạc thực sự rất ngoan, cho sờ thoải mái, cho vuốt ve lông thoải mái, hai cái tai lông lá của nó thậm chí còn nhạy cảm mà khẽ rung rinh, cái đuôi thì vẫy lia lịa biểu hiện sự vui vẻ tột cùng.

“Có muốn ăn gì không?” Có cô gái lục lọi túi nilon đựng đồ vừa mua, tìm thấy hai cây xúc xích, sau khi lắc lư một cái trước mặt Kỳ Lạc, Kỳ Lạc lập tức ngoan ngoãn nằm xuống đất, phơi bụng ra, ra dáng mặc cho họ sờ.

Động tác này cực kỳ thành thạo, trông cũng rất hiền lành dễ tính.

Chiêu này lần nào nó cũng dùng thành công, nếu lần này không có vấn đề gì, chắc là lại có thể ăn được xúc xích thơm ngon, thậm chí còn có thể ngậm thêm một cây rời đi nữa chứ.

Nhưng trong lúc cô gái lục tìm xúc xích, chuẩn bị đút cho nó ăn, thì nó chợt nghe vài tiếng chó sủa vang lên từ đằng xa, nghe kỹ lại thì giống như đang kêu nó, hơn nữa còn là giọng sủa cực kỳ quen thuộc…

“Kỳ Lạc! Mau cứu tôi!”

Kỳ Lạc: …

Nó nghe ra là giọng của con mực, tiếng chó sủa phía sau khá hỗn loạn, không khó để nghĩ ra con mực hẳn là bị nhóm chó hoang khác truy đuổi tập thể rồi.

Nhưng nó không muốn quan tâm lắm, chó hoang gây chuyện với nhau là thật sự quá bình thường.

“Cưng có ăn không? Lại đây.” Các cô gái rõ ràng cực kỳ thích nó, ai mà lại không thích một con vật lông bông bềnh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy chứ, một cô gái bẻ xúc xích thành mấy khúc, mỗi người lấy một khúc, dùng để dụ dỗ Kỳ Lạc.

Kỳ Lạc giơ chân lên, định gõ xuống đất vài cái, cố gắng khiến họ đặt xúc xích xuống đất cho nó ăn.

Nguyên tắc của nó luôn là chỉ được ăn đồ ăn trên đất, không thể ăn đồ ăn trong tay con người, ăn đồ ăn do con người đút cho là đặc quyền của chó cảnh, không phải nó.

Nhưng lúc nó giơ chân lên, thì từ xa hét lên một tiếng thảm thiết, khiến chân nó run lên.

“Tiếng gì vậy? Hình như tớ nghe thấy tiếng của chó khác.”

“Đúng vậy, hình như là có, còn không chỉ một con.”

“Hay là đi đi, bên này chó hoang nhiều, lát nữa lỡ chúng nó chạy tới thì biết làm sao…”

Các cô gái nhỏ giọng nói, lúc đang định đưa đồ trong tay cho Kỳ Lạc ăn xong rồi đi, thì Kỳ Lạc bò dậy, khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay cô gái vừa đưa xúc xích, rồi chạy thẳng về phía phát ra tiếng động mà không hề ngoảnh đầu lại.

Không phải là nó muốn xen vào, chủ yếu là nếu nó không quan tâm, lũ chó này đánh nhau ở quảng trường này, sau này mấy cô gái này, thậm chí là những người khác sẽ không dám đến đây cho chó hoang ăn nữa.

Vì vậy, Kỳ Lạc tuyệt đối không cho phép bất kỳ con chó nào đánh nhau ở quảng trường này, đây là một trong những nguồn thức ăn của nó.

Nó áp sát vào bức tường phía sau trung tâm thương mại mà chạy, tránh xa đám đông, khi chạy, cơ bắp nó căng lên, dáng vẻ nhanh nhẹn linh hoạt, dễ dàng vượt qua hàng rào chắn phía trước, vẻ mặt bực mình sắp tràn cả ra ngoài, nó hoàn toàn khác với cái đứa nũng nịu phơi bụng vừa nãy, cứ như hai con chó khác nhau vậy.

"Phiền chết đi được." Kỳ Lạc nghiến răng, lộ rõ vẻ hung dữ: "Thằng chó chết nào dám đạp đổ chén cơm của tao hả!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc