Nhả Ra, Đừng Ngậm Chó!

Chương 8: Chuyên gia lừa đồ ăn chính là Kỳ Lạc (1)

Trước Sau

break

“Lạc Cửu!”

“Gâu!”

Theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, Lạc Cửu ngẩng cao đầu sủa một tiếng, sau đó áp sát vào bên cạnh anh, thân hình của nó vô cùng hoàn hảo, dòng máu sói xám ưu tú được thể hiện rõ ràng trên cơ thể nó, ngay cả khi ở trong một đàn chó cảnh khuyển, nó cũng là một sự tồn tại cực kỳ nổi bật.

Nó từng nhiều lần hỗ trợ đồng đội bắt giữ tội phạm, thậm chí vì thế mà bị thương, nhưng đó đều là huân chương chiến công của nó.

“Lạc Cửu với Côn Thiên một nhóm, tiến hành tuần tra khu vực đông tây của phố cũ.”

“A Đại với Phi Dao một nhóm, tiến hành tuần tra khu vực bắc nam của phố cũ.”

Lạc Cửu lắng nghe nhiệm vụ được giao, tai nó khẽ nhúc nhích, huấn luyện viên bên cạnh đáp một tiếng, sau đó mới cúi đầu nhìn Lạc Cửu, nói: “Đi tuần tra với Côn Thiên, chậc, hai đứa mày đừng có đánh nhau đấy.”

Lạc Cửu nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi một cái.

Côn Thiên cũng là một con sói xám như nó, nhưng điểm khác biệt với nó là Côn Thiên là cảnh khuyển của cục công an này từ trước, còn Lạc Cửu thì tạm thời được điều tới đây, loài chó rất mẫn cảm với lãnh địa của mình, đặc biệt là những giống chó có sức chiến đấu mạnh mẽ như chúng, ý thức lãnh thổ lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Này, người anh em, chúng ta phải đi tuần tra với nhau.” Côn Thiên nhe răng nói với Lạc Cửu: “Thành tích các môn huấn luyện của cậu thế nào?”

Lạc Cửu: …

“Khu vực này tôi quen thuộc nhất, tôi khuyên cậu một câu, bớt kiếm chuyện với mấy con chó hoang ở đây, nếu không, người bị huấn luyện viên mắng vẫn là chúng ta thôi.” Côn Thiên rõ ràng là đã làm chuyện này không ít lần rồi, quá rành rọt về chuyện này rồi, nó nói: “Đánh thua hay thắng thì sáng mai chúng ta cũng bị cắt khẩu phần một quả trứng gà đấy.”

Lạc Cửu bỗng nhớ ngày hôm qua khi đi tuần tra, gần bệ đá ở quảng trường phía đông khu phố cũ, nó rõ ràng đã ngửi thấy mùi đồng loại đánh dấu lãnh thổ.

Thực ra, mùi đồng loại đánh dấu lãnh thổ ở đó không ít, nhưng những mùi khác đều bị Lạc Cửu bỏ qua hết, chỉ có một mùi khiến nó hơi bận tâm, vì trong mùi đó còn lẫn một chút mùi máu tươi, nếu nó không đoán sai, đối phương hẳn là vừa choảng nhau với ai đó trước khi đánh dấu lãnh thổ.

"Cậu từng đánh thua à?" Lạc Cửu mở lời hỏi.

“Cậu nói cái gì vậy hả?” Côn Thiên lập tức cười khẩy một tiếng: “Tôi đánh cho đám chó hoang kia tan tác luôn.”

Lạc Cửu quay đầu lại, không hé răng, chẳng qua biểu cảm trên khuôn mặt lạnh nhạt hơn một chút, nó không có hứng thú gì với chó hoang cả, trừ khi đối phương bước tới khiêu khích, chẳng qua trước đây khi nó ở khu Đông Thành thì không có chó hoang gì cả, cực kỳ hiếm thấy.

Trước kia cũng từng nghe người ta nói, rất nhiều người nuôi chó rồi cảm thấy phiền phức, lập tức lái xe đưa chó đến khu Tây Thành vứt luôn, cộng thêm khu phố cũ này vàng thau lẫn lộn, con người còn không quản lý nổi, huống gì là chó.

Nhưng mà nó cũng lười phản bác Côn Thiên, cảnh khuyển có chế độ quản lý nghiêm ngặt, giống chó có sức chiến đấu mạnh mẽ như chúng, khi tuần tra ở bên ngoài đều phải đeo dây dắt và rọ mõm, căn bản không thể đánh nhau được.

Khả năng nói phét của Côn Thiên có lẽ còn giỏi hơn cả khả năng cắn xé của nó.

Quả nhiên, lát sau Lạc Cửu nghe thấy một con Spaniel bên cạnh cười nói: “Cậu đừng nghe Côn Thiên khoác lác, lúc bé cậu ta từng bị chó hoang bắt nạt, bây giờ cậu ta ghét chó hoang nhất đấy.”

“Câm mồm! Đồ nhỏ con!” Côn Thiên nhe răng nanh về phía Spaniel, nhưng ngay lập tức bị người huấn luyện của nó vỗ vào đầu, tai nó lập tức cụp xuống, ra vẻ chột dạ nhận lỗi.

“Đừng cãi nhau đừng cãi nhau.” Con Labrador tốt tính nhất khuyên nhủ: “Chúng ta đều là chiến hữu mà, đừng cãi nhau.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc