Cửa nhà ông lão mở ra, rõ ràng đã bị thu hút sự chú ý bởi tiếng động bên ngoài, thò đầu ra nhìn, sau khi thấy Kỳ Lạc thì khẽ nhíu mày một cái, giơ tay vẫy vẫy ra hiệu xua đuổi: “Đi đi đi đi, sao chó hoang lúc nào cũng chạy tới đây thế nhỉ, chắc chắn ông cụ lại cho chó hoang ăn lung tung rồi…”
Kỳ Lạc thấy thế thì cực kỳ biết điều cụp đuôi đứng dậy, sau đó rời đi men theo mép tường.
Lúc này chàng trai mới hài lòng đóng cửa lại, miệng lẩm bẩm: “Cũng không biết đã tiêm vắc-xin phòng bệnh chưa nữa, nếu cắn người thì phải làm sao, đã nói là cái khu Tây Thành này loạn quá loạn, không ai quản lý rồi mà, chó hoang chạy lung tung…”
Tuy càng chạy càng xa, nhưng tiếc là tai của loài chó thật sự quá thính, những lời này lại lọt vào tai Kỳ Lạc không sót chữ nào, nó đã quen từ lâu rồi, hay nói cách khác những lời này có con chó hoang nào mà chưa từng nghe qua chứ.
Có người thích chó, có người không thích chó, đều là bình thường, cách sinh tồn mà Kỳ Lạc đã mày mò ra nói cho nó biết rằng gần gũi với người thích chó, tránh ra người không thích chó, giữ gìn khoảng cách lẫn nhau, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Thật ra nó cũng không đi bao xa, chỉ ở khúc cua đối diện, buổi tối ông lão trở về, rõ ràng ông vẫn chưa biết cháu trai mình về, để xe đạp ở bên cạnh như thường lệ, lấy một ít đồ ăn từ trong giỏ xe ra, sau đó xách lên lầu.
Kỳ Lạc chờ một lúc thì nghe thấy bên trong vang lên giọng nói kinh ngạc vui mừng của ông lão, còn có các âm thanh khác ngoài giọng nói của ông nữa, nó nghe được một tiếng “Chúc ông nội sinh nhật vui vẻ!”.
Kỳ Lạc hơi nghiêng đầu, liếm chân của mình, nó biết “sinh nhật” nghĩa là gì, chính là ngày ra đời, bởi vì mỗi năm đến sinh nhật Border Collie, chủ của nó luôn làm một cái bánh kem, còn đeo cho nó một chiếc vòng cổ lấp lánh xinh đẹp.
Nhưng mà chuyện này đối với Kỳ Lạc mà nói cũng không phải chuyện quá quan trọng, chẳng qua đêm nay chắc chắn không thể nào ngủ ở thềm đá kia được rồi, những người khác trong nhà ông lão không ai thích nó, mỗi lần thấy nó là đều xua đuổi.
Buổi tối mùa hè còn hơi oi bức, Kỳ Lạc nằm xuống mặt đất, há miệng thè lưỡi, thở phì phò, cố gắng làm vậy để mình thoải mái hơn một chút.
“Lạc Cửu.” Một giọng nói vang lên từ đằng xa, dường như là ở nơi rất xa, ngay cả với thính giác của Kỳ Lạc mà còn nghe không rõ lắm, nhưng nó lại lập tức bò dậy, cơ bắp trên người lập tức căng cứng lên, nó cúi đầu ngửi mùi trong không khí một chút, một cảm giác nguy hiểm đang đến gần khiến nó trở nên cảnh giác.
Đây là mùi của đồng loại, tuy rất xa, nhưng Kỳ Lạc có thể phân biệt được đồng loại này hơi khó chơi.
Ở ngoài con hẻm, Lạc Cửu đang được người huấn luyện dắt đi tuần tra, nói là tuần tra, thực chất là để làm quen địa hình khu Tây Thành, bởi vì nó sẽ phải ở lại khu Tây Thành một thời gian.
Ở đây vừa xảy ra một vụ án mạng, công an khu Tây Thành đã mượn một nhóm cảnh khuyển từ cấp trên để hỗ trợ truy bắt tội phạm.
"Sao thế Lạc Cửu?" Người huấn luyện thấy Lạc Cửu dừng bước thì cúi xuống hỏi: "Sao không đi nữa?"
Lạc Cửu quay đầu nhìn về phía con hẻm cũ, nơi đó mang theo đủ loại mùi khó chịu, mùi hôi thối của cống ngầm, mùi rác rưởi phân hủy và nhiều mùi tạp nham khác.
Nhưng ngay tại đó, nó dừng chân, cúi xuống ngửi hòn đá ngay cạnh chân mình.
Trên khuôn mặt nó không hề có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng người huấn luyện lại vô cớ nhìn thấy một vẻ mặt có thể gọi là "nghiêm trọng" trên đó.
Nó cúi đầu sát hòn đá, cái mũi hít hít mùi hương, sau đó nó đánh dấu lên đó, phủ lên vết đánh dấu gốc thuộc về Kỳ Lạc.