Nó cẩn thận từng li từng tí móc quả bóng từ trong thùng rác ra, đối với nó mà nói, thứ vứt vào thùng rác là thứ mà người ta không cần, người ta không cần thì nó có thể chơi thôi.
Border Collie vẫy vẫy đuôi, chuẩn bị trở về lấy quả bóng nhỏ của mình, bóng vẫn còn ở chỗ chủ nhân, nó dặn Kỳ Lạc ngồi yên đừng nhúc nhích, chờ nó đến, sau đó bước đi vui vẻ về phía chủ nhân đang nói chuyện với bạn bè.
Kỳ Lạc đang định đứng tại chỗ chờ Border Collie, nhưng ánh mắt nó chợt thoáng thấy một bóng người đang đi về phía khu nhà đổ nát, khu nhà đó chính là nơi Kỳ Lạc từng tránh mưa, nó thường ngủ ở góc cầu thang, ít nhất là có thể che gió che mưa.
Nhưng bóng người đó rõ ràng không phải là ông lão, Kỳ Lạc đi tới hít hà mùi hương còn sót lại trên đất, trên khuôn mặt lông lá của nó hiếm hoi lộ ra vẻ băn khoăn, người này trông có vẻ lén lút, nhưng mùi hương lại rất quen thuộc, nếu không nhầm, đó hẳn là cháu trai của ông lão.
Trong tay người đó xách một cái hộp lớn, Kỳ Lạc không biết đó là gì, cũng chưa từng thấy.
Nhưng dù sao cũng không có vẻ nguy hiểm gì với ông lão, ít nhất không phải là trộm cắp, Kỳ Lạc nghĩ vậy nên thở phào nhẹ nhõm, nó nằm thẳng cẳng dưới bậc đá như mọi khi, lúc Border Collie quay lại, nó đang ngậm thứ gì đó trong miệng, mặc dù Kỳ Lạc không biết đó là cái gì, nhưng chắc chắn không phải là bóng.
Quả nhiên, khi đối phương nhả vật đang ngậm ra trước mặt Kỳ Lạc, Kỳ Lạc tò mò nhìn chằm chằm vào cái sinh vật nhỏ bé đang run rẩy kia.
Thứ nhỏ bé này trông có vẻ lông xù, giống như một cục bông, rất nhỏ, cảm giác chỉ cần cào một cái là có thể bóp chết luôn.
Kỳ Lạc tò mò tiến lại gần sinh vật nhỏ này, nghiêng nghiêng đầu, thứ nhỏ bé này rõ ràng là cực kỳ nhút nhát, sợ hãi đến mức run bần bật, nó giơ chân lên, cẩn thận chạm nhẹ vào vật nhỏ, mặc dù động tác đã rất nhẹ nhàng, nhưng vật nhỏ kia lại như bị chấn động mạnh, lập tức nằm thẳng cẳng ra đất.
Kỳ Lạc: …
Ăn vạ à???
Nhưng nó chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên từ đằng xa, chủ nhân của Border Collie hấp tấp chạy tới, lập tức vớt sinh vật nhỏ bé trên mặt đất lên, sau đó nghiêm khắc quay đầu nhìn Border Collie, lạnh lùng nói: “A Bảo! Mày lại lén tha bé chuột ra ngoài vứt đi hả!"
Vẻ mặt Kỳ Lạc hoang mang.
Chủ nhân của Border Collie giơ tay nhéo đầu A Bảo, sau đó lại quay đầu nhìn Kỳ Lạc: “Kỳ Lạc à! Sao mày không học cái tốt, cứ học làm chuyện xấu theo A Bảo vậy hả! A Bảo, mày xem xem mày dạy Kỳ Lạc cái gì rồi kìa?”
Cô cẩn thận ôm lấy con chuột hamster nhỏ, lắc nhẹ vài cái thì con chuột tỉnh lại, rồi lập tức cuộn tròn người lại, rõ ràng là bị dọa sợ.
Border Collie nhe răng trợn mắt bị chủ nhân xách lỗ tai kéo đi, cái đuôi của nó vẫn phe phẩy, cố gắng khơi gợi một chút lòng thương xót của chủ nhân, nhưng rõ ràng chủ nhân của nó đã không còn mắc lừa mánh khóe này của nó nữa, vừa đi vừa nghiến răng nói: “Mày tha con chuột ra ngoài kiểu gì thế? Tao còn không phát hiện ra!”
“Giấu trong miệng… mang ra ngoài.” Kỳ Lạc thấy bạn tốt bị bắt đi, nó nhìn cái lực nhéo tai kia, tai mình cũng thấy đau theo, vô thức giơ chân lên chạm vào tai mình một cái, sau đó cúi đầu cọ cọ bên cạnh.
Quả nhiên loài người nói không sai, chó là chó, Border Collie là Border Collie.