Nhả Ra, Đừng Ngậm Chó!

Chương 5: Mau nhả con chuột ra! (1)

Trước Sau

break

Mấy ngày liền, chó mực cứ lảng vảng ở khu hẻm cũ mà không thấy Kỳ Lạc, nó thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng cảnh Kỳ Lạc bị anh Vện cắn bị thương, rồi bị bầy chó hoang khác hội đồng kéo vào bãi rác, không chừng đã chết rồi.

“A Hắc.” Border Collie đeo chiếc nơ xinh xắn, thấy chó mực thì vẫy vẫy cái đuôi: “Có thấy Kỳ Lạc đâu không?”

Trên người nó thoang thoảng chút mùi thơm, chó mực hít hít cái mũi, đối với loài người mà nói thì mùi này vừa phải, nhưng đối với loài chó mà nói thì hơi kích thích, nhưng mà chó mực cũng không ghét mùi này, chủ yếu là không ghét con Border Collie này.

“Là mùi trên người tôi quá nồng sao?” Border Collie cúi đầu ngửi người mình một cái, sau đó bất đắc dĩ nói: “Hết cách nói, sữa tắm thú cưng đều như vậy cả.”

Tuy giọng điệu bất đắc dĩ, nhưng không khó để nhìn ra được Border Collie vẫn có chút vui vẻ, đuôi đã phấn chấn vung lên, lắc lư với biên độ lớn.

“Tôi cũng không thấy Kỳ Lạc đâu cả, nhưng mà hôm bữa trời mưa, nó đi tìm con vện, có lẽ là đánh nhau.” Chó Mực đứng trong bóng râm dưới chân tường, suy nghĩ một chút rồi ngồi bẹp xuống đất, nói: “Từ ngày đó trở đi là tôi không thấy nó nữa.”

“Hả?” Border Collie hơi nghiêng đầu, ánh mắt có vẻ suy tính, một lát sau mới nói: “Tôi thấy có lẽ anh ấy chỉ đơn thuần là không muốn để ý đến anh.”

Chó mực: …

Người ta thường nói Border Collie là Border Collie, chó là chó, xét ở vài khía cạnh nào đó mà nói thì điều này chẳng sai chút nào.

“Nói bậy.” Chó mực hơi thẹn quá hóa giận, xoay một vòng tại chỗ, dùng chân trước giậm mạnh xuống đất, cố gắng chứng minh Border Collie đã nói sai, nó nói: “Tôi thấy nó đi tìm con vện, hơn nữa chân của nó còn bị thương, nhiều ngày như vậy lại không trở về, chắc chắn là bị đánh thê thảm lắm.”

Border Collie hơi nghiêng đầu, “ừm” một tiếng khó hiểu, như thể đang hơi hoài nghi.

Chó mực mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nó dùng mấy năm kinh nghiệm lang thang để thề rằng, lúc đó nó cảm thấy lạnh cả sống lưng, lông toàn thân sắp dựng đứng hết cả lên, vô thức nhìn ra phía sau theo ánh mắt của Border Collie, chỉ thấy không biết từ bao giờ mà Kỳ Lạc đã ngồi sau lưng nó cách đó không xa rồi.

Nó hoàn toàn không cảm nhận được Kỳ Lạc đã tới gần, cũng không biết đối phương đến đây từ bao giờ, và đã nghe được bao nhiêu rồi, nhất thời nó chột dạ kẹp cái đuôi vào chân sau, nhưng ngoài mặt thì lớn tiếng để che đậy: “Sao câu không ư hử gì hết vậy?”

Kỳ Lạc căn bản không nhìn nó, liếm liếm móng vuốt của mình, mấy ngày trôi qua, chân trái của nó đã khỏe lắm rồi, lông toàn thân sạch sẽ, không biết đã tắm ở đâu, còn có vẻ hơi phồng xù lên, nhìn qua ba con chó ở đây thì chỉ có chó mực là giống chó hoang nhất.

Bị Kỳ Lạc và Border Collie kẹp ở giữa, chó mực cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, trực giác của động vật thúc giục nó mau rời đi, nó kẹp chặt đuôi, vừa gầm gừ than vãn, vừa lùi về phía sau, cho đến khi đến khúc cua thì chui vào trong con hẻm nhỏ mà không ngoảnh đầu lại.

Không phải nó sợ Kỳ Lạc, chủ yếu là hai chọi một, nó bị ngu mới liều mạng với hai đứa kia.

“Anh thật sự đi tìm con vện đó à?” Border Collie cất bước đi tới bên cạnh Kỳ Lạc, lại gần ngửi đối phương một cái, xác định không có mùi máu mới nói: “Dạo này đừng đánh nhau nữa.”

Kỳ Lạc ngồi dưới đất, liếm lông lên trời, đáp một tiếng không nặng không nhẹ.

“Thôi bỏ đi, dù sao nói anh anh cũng không nghe.” Border Collie rất hiểu tính cách của Kỳ Lạc, biết đối phương chỉ đáp cho có lệ, nó bất đắc dĩ nói: “Em có mang bóng theo, chơi cùng không?”

Không có con chó nào không thích đồ chơi cả, nhưng mà đồ chơi có ý nghĩa khác đối với Kỳ Lạc, bởi vì món đồ chơi đầu tiên của nó là do chủ nhân của con chó khác không cần, ném vào thùng rác.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc