Nhả Ra, Đừng Ngậm Chó!

Chương 4: Cảnh khuyển đánh nhau giỏi lắm (3)

Trước Sau

break

Kỳ Lạc thấy nó tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không phát hiện ra mình, khẽ chậc một tiếng, nó đang định tự mình bước ra, nhưng không ngờ vừa nhấc chân lên thì nghe thấy vàng một lên tiếng: "Bên cục Công an mới về một nhóm chó mới, nghe nói là cảnh khuyển, dữ lắm."

"Cảnh khuyển là cái gì?" Anh Vện lộ ra vẻ mặt mơ hồ.

"Là chó đánh đấm cực giỏi, và là chó có người nuôi" Vàng một bổ sung: "Không giống như bọn mình."

Anh Vện suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Thế... có đánh thắng mày không?"

"Vâng, đánh thắng em ạ." Vàng một nói.

"Thế... còn với Kỳ Lạc thì sao?" Nét mặt anh Vện lộ ra một vẻ khó tả, Kỳ Lạc quan sát một hồi, tóm gọn lại, biểu cảm đó đại khái có nghĩa là: "Mày thấy tao mưu mô chưa?"

Ánh mắt vàng một lướt qua những con chó hoang dưới bậc thềm, rồi vờ như vô tình dừng lại trên cây cột đá nơi Kỳ Lạc đang ẩn nấp, nó nói: "Đương nhiên là thắng, Kỳ Lạc mà gặp nó thì chắc chắn thua."

Lời này thốt ra, không chỉ để nói cho anh Vện nghe, mà còn như nói cho Kỳ Lạc.

Kỳ Lạc suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy vòng qua cây cột đá, xoay người rời khỏi đây.

Nó vốn dĩ đã chuẩn bị đến đây để đánh nhau với anh Vện, nhân lúc anh Vện bị thương mà đá anh Vện ra khỏi lãnh địa khu nhà máy bỏ hoang này, nhưng rõ ràng lần này nó đến không đúng lúc, vừa vặn gặp lúc lũ chó vện đang tụ tập.

Những con chó hoang khác thì không đáng ngại, nhưng hai con chó vàng lớn kia, Kỳ Lạc quả thực phải cẩn thận.

"Nhưng bọn cảnh khuyển đó cũng không tùy tiện vào đây đâu." Vàng một nói thêm: "Chúng được trông coi rất nghiêm ngặt, trừ khi... có chuyện gì khác."

Nghe vậy, Anh Vện có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nó hỏi: "Sẽ không tranh địa bàn với mình chứ?"

"Không đâu." Vàng một đáp: "Địa bàn của chúng không phải ở đây."

Tuy nhiên, đoạn đối thoại này Kỳ Lạc đã không còn nghe thấy nữa, nó đã đi xa, bước trên những vũng bùn đất lầy lội, toàn thân lấm lem bẩn thỉu đi về phía con hẻm cũ. Cái chân co lại khiến nó di chuyển có vẻ khó khăn, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy đây là một con chó hoang trông có vẻ thảm hại.

Khu Tây Thành chia ba thế lực, bao gồm nhà máy bỏ hoang, hẻm cũ và bãi rác, đây là ba nơi tập trung nhiều chó hoang nhất.

Chó mực thường ở hẻm cũ, anh Vện thường ở nhà máy bỏ hoang, còn bãi rác thì có rất nhiều nhóm nhỏ, sẵn sàng cắn nhau đổ máu chỉ vì một khúc xương.

Còn Kỳ Lạc thì luôn thích độc hành, mọi ngóc ngách của khu Tây Thành nó đều từng đi qua.

*

"Lạc Cửu." Người huấn luyện dắt một con chó sói xám xanh đi tới, con sói này dường như vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, ánh mắt nó kiên nghị, điềm tĩnh, răng nanh vẫn còn dính một chút máu, nó đứng bên cạnh người huấn luyện, chỉ khi nhận được hiệu lệnh mới ngồi xổm xuống đất.

"Chó ngoan! Chó ngoan!" Người huấn luyện xoa đầu Lạc Cửu, rồi lấy xúc xích trong túi ra bóc vỏ đút cho nó ăn, anh đưa tay lau vết máu trên răng nanh nó, xem xét khắp người nó vài vòng, xác nhận không bị thương mới cười nói: "Tối nay nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngày mai được nghỉ, anh dắt mày đi chơi."

Hai tai của Lạc Cửu dựng thẳng lên khi nghe thấy từ "chơi", nó nhìn về phía người huấn luyện.

Nó ngậm xúc xích, nuốt gọn trong vài miếng, sau khi giũ bỏ hết vẻ hung hãn, nó nằm ườn ra bên cạnh người huấn luyện, cái đuôi vẫy nhẹ, ánh mắt nó hướng về phía xa, nơi những đồng nghiệp đang luyện tập.

"Nghĩ gì thế?" Người huấn luyện nhìn dáng vẻ trầm tư của Lạc Cửu thì không nhịn được cười: "Mới đến môi trường mới nên chưa quen à? Đi đi, ra làm quen và chào hỏi bạn mới một chút.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc