Nhà máy bỏ hoang.
Những ngày trời nắng, chỗ này bụi bay mù mịt, giờ vừa có một trận mưa nên đỡ hơn một chút, tuy nhiên, hầu hết chó hoang đều chen chúc ở đây, nằm phục bên cạnh cầu thang tầng hai là một con chó vện trông khá hung dữ.
Nhưng hiện tại nó cũng không nhúc nhích được, lưng và cổ nó chi chít vết thương, chỉ cần hơi cử động là máu lại rỉ ra, nó chỉ có thể cúi đầu liếm liếm vết thương.
"Anh Vện.” Một con chó con không biết từ đâu tha đến một chiếc xương ống to, đặt lên bậc cầu thang, rồi rụt rè cụp đuôi lùi lại.
Con chó vện lớn được gọi là "Anh Vện" hếch mắt lên, nó định đứng dậy để ngửi thử khúc xương ống trông có vẻ hấp dẫn kia theo bản năng, nhưng vừa nhúc nhích thì đau đến mức phải rít lên một hơi rồi lại nằm sụp xuống đất.
Bất cứ con chó nào cũng thấy rõ là nó bị thương không nhẹ, vài con chó hoang phía dưới bắt đầu không kìm được mà kêu lên.
"Câm mồm!" Anh Vện lạnh lùng nhìn mấy con chó vừa kêu, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn: "Kỳ Lạc đâu rồi? Có ai trông chừng nó không?"
"Có ạ," Một con chó hoang bên dưới trả lời: "Nó cũng bị thương, sắp chết rồi, suýt nữa bị con chó mực to lớn kia đánh chết."
Vẻ mặt anh Vện thay đổi, một con chó hoang khác lập tức đính chính: "Nói bậy! Rõ ràng là bị anh Vện của chúng ta đánh cho tàn phế, đến cả móng vuốt cũng bị cắn đứt rồi!"
Lúc này sắc mặt anh Vện mới giãn ra một chút, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn.
Bên cạnh cây cột chịu lực của bức tường, Kỳ Lạc đang ngồi xổm, ra vẻ lắng nghe lời thủ lĩnh, nhưng thần thái lại khinh rẻ, lười biếng không hề có chút kính trọng nào, rõ ràng, nó không coi anh Vện ra gì.
Nó cúi đầu, thè lưỡi liếm chân trái đang bị thương, tuy đau, nhưng may mắn là chưa đứt lìa.
Nếu mà đứt thật, nó đã không đến đây, chắc chắn sẽ tìm một nơi nào đó kín đáo để ẩn nấp rồi.
"Tao nói rồi, con Kỳ Lạc này cũng tự tìm cái chết thôi. Anh Vện là ai chứ, cả cái khu Tây Thành này chó nào mà không biết, chó nào mà không hay, anh Vện là móng vuốt thiên hạ vô địch đấy!”
"Dám giành địa bàn với anh Vện thì phải chấp nhận bị cắn chết."
"Lần sau anh em mình mà gặp nó, cứ thế xé xác nó ra!"
...
Anh Vện nằm phục trên tầng hai, lắng nghe tiếng sủa của bầy chó hoang bên dưới, vang lên liên hồi, y như một buổi tuyên truyền đa cấp trong giới loài chó vậy.
Bề ngoài nó tỏ vẻ bình tĩnh, thâm sâu khó lường, nhưng thực chất cái đuôi lại không kìm được mà vênh lên đắc ý, thậm chí còn lắc lư vài cái.
Đột nhiên, nó hít hít cái mũi, dường như đánh hơi thấy một mùi vị khiến loài chó chán ghét. Cả khuôn mặt nó lập tức nhăn nhó lại, rồi nó nhoài người nhìn xuống, ánh mắt thâm trầm không ngừng tìm kiếm trong đám chó hoang ở tầng một.
Kỳ Lạc đương nhiên biết đối phương đang tìm gì. Nó cũng không trốn tránh, cứ lặng lẽ chờ đợi ánh mắt của con chó vện to lớn kia rơi xuống người mình.
Đáng tiếc là nó đã đánh giá quá cao đối thủ. Con chó vện tìm kiếm một vòng mà không thấy bóng dáng Kỳ Lạc, hai con chó vàng đi theo bên cạnh, rõ ràng là hai anh em, một con cúi đầu hỏi: "Anh Vện, sao thế ạ?"
Anh Vện há miệng, cuối cùng chữa thẹn bằng cách liếm liếm bộ lông mình, ra vẻ thâm trầm khó dò: "Tao đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ gì ạ?" Vàng hai tiếp tục hỏi.
Khuôn mặt chó của anh Vện lại nhăn nhó một lần nữa, nó giơ chân lên phạng mạnh vào đầu vàng hai, quát mắng: "Tao nghĩ gì mà cần phải nói cho mày biết hả?!"
Vàng hai rụt cổ lại, trốn sau lưng anh trai nó, vàng một nhìn lướt qua anh Vện nhưng không nói gì.