Mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi đã lấp đầy bụng, Kỳ Lạc liền co chân trái lại, luồn qua khe hở cầu thang chui ra ngoài. Nó do dự một lát rồi nhanh chóng đi về phía góc phố. Nó không thể cứ ở mãi một chỗ này được.
Đối với chó hoang mà nói, nếu cứ ở yên mãi một chỗ thì sẽ rất nguy hiểm, nguy hiểm về mọi mặt.
"Kính coong!" Tiếng xe đạp vang lên từ phía sau, Kỳ Lạc đi sát rịt vào bức tường, mặc dù chỗ đó nhiều bùn đất hơn, nhưng nó cũng không bận tâm, bộ lông mềm mại, sạch sẽ là để diễn cho con người xem, có như vậy mới nhận được nhiều sự yêu thích và thức ăn hơn.
Giờ trời vừa mưa xong, chẳng có ai rảnh rỗi mà ra ngoài ngó nghiêng nó, nên Kỳ Lạc lười giữ hình tượng, cái đuôi phe phẩy tùy tiện phía sau rồi áp sát vào chân sau, cố gắng không chiếm đường của người đi xe đạp.
"Kỳ Lạc!" Một con chó Border Collie nhìn thấy Kỳ Lạc liền gọi một tiếng, nhưng nó nhanh chóng bị chủ nhân bế lên, sợ bộ lông vừa mới tắm sạch lại dính phải nước bẩn, con Border Collie cố gắng rướn đầu ra, nhìn về phía Kỳ Lạc: "Anh bị thương hả?"
Kỳ Lạc chưa kịp trả lời thì nó đã bị chủ nhân bế lên lầu rồi.
Kỳ Lạc quay đầu nhìn về phía chân trái của mình, do mới đánh nhau với con chó mực một trận, vết thương bị răng nanh xé rách đã bị bung ra, tuy nhiên, may mắn là vết thương không sâu, chỉ là bị dính nước mưa nên hơi đau.
Nó cúi đầu liếm móng vuốt của mình, sau đó mới tiếp tục đi.
“Lại gặp cô vợ bé nhỏ của cậu à?” Chó mực vẫn chưa đi, sau khi thấy Kỳ Lạc đến đây mới cười giễu nói: “Sao không thấy chủ nhân của nó mang cậu về luôn đi?”
Kỳ Lạc dừng bước, nó ngẩng đầu thờ ơ nhìn chó mực.
Nếu nói nó hiếu chiến, nó thật sự hiếu chiến, nhưng hôm nay có lẽ là bị thương, cộng thêm việc mới đánh một trận để tranh giành lãnh địa ở khu nhà máy bỏ hoang hôm qua, nên giờ nó không muốn động đậy nữa, còn trận cãi vã vừa rồi với con chó mực, nó hoàn toàn không thèm để vào mắt.
“Này Kỳ Lạc, cậu bị cắn vào chân chứ có phải bị điếc đâu, không nghe thấy tôi nói gì à?" Con chó mực có vẻ bực bội, nó quay vòng vòng tại chỗ, sủa vài tiếng vào mặt Kỳ Lạc, nhưng cuối cùng cũng không dám tiến lên. Kỳ Lạc thấy nó nhát cáy như vậy cũng lười để ý, nó đi thẳng, vòng qua con chó mực rồi rẽ vào con hẻm nhỏ, đi về phía nhà máy bỏ hoang.
Khu nhà máy bỏ hoang chính là nơi nó đánh nhau hôm qua, và cũng là nơi những con chó hoang tụ tập.
Bởi vì đây là một khu nhà máy bị bãi bỏ, bên cạnh lại có bãi rác, lũ chó hoang ở đây kết thành bầy đàn, người bình thường đều phải né mà đi, thêm vào đó, đây là khu phố cũ sắp bị giải tỏa nên chẳng có ai quan tâm đến sự sống chết của đám chó hoang này.
"Cậu đi đâu đấy?" Con chó mực ban đầu cũng định đi theo, nhưng thấy hướng Kỳ Lạc định đi thì lập tức dừng phắt lại, sủa gâu gâu hai tiếng: "Cậu đi tìm chết à? Hôm qua vừa đánh nhau với bọn bên đó xong, giờ cậu qua đó, chúng nó sẽ xé xác cậu ra mất!"
Hai cái tai lông lá của Kỳ Lạc khẽ động đậy, nhưng nó không hề quay đầu lại.
"Đúng là tự đi tìm cái chết mà, tôi không đời nào đến bãi rác nhặt xác cậu đâu." Con chó mực nghiến răng lầm bầm, khẽ rên rỉ.
Kỳ Lạc đột nhiên dừng bước, dường như nó nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói một câu chẳng đâu vào đâu: "Con chó đó... không phải vợ của tôi."
Nó không có bạn đời, ít nhất là hiện tại chưa có, chủ yếu là nó cứ liên tục đánh nhau hoặc đang trên đường đi thì đánh nhau, làm gì có thời gian mà tìm bạn tình.
*