Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 9

Trước Sau

break
“Hiện tại ta đã là di nương trong phủ, còn ngươi chẳng qua chỉ là một nha hoàn hèn mọn. Về sau… giữa chúng ta còn dài, từ từ mà tính.”

Trong phòng truyền ra tiếng nước róc rách, Như Yên khẽ nghiêng người, ghé sát vào tai Bùi Tri Chi thì thầm, giọng nhỏ nhưng độc địa:

“Tối nay ngươi nhớ nghe cho rõ, ta và nhị công tử sẽ vui vẻ thế nào!”

Ném lại một câu như rắc muối vào tim người khác, Như Yên uốn éo lắc hông đi vào trong phòng.

Bùi Tri Chi đưa tay đóng cửa lại, thầm liếc nàng ta vài cái, trong lòng lạnh lẽo buông một câu: Giờ cứ đắc ý đi, lát nữa sẽ đến lượt ngươi chịu khổ.

Sau khi bước vào, Như Yên thấy Ngụy Hằng đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên bể nước nóng. Nhìn gương mặt tuấn mỹ ấy, tim nàng không khỏi đập mạnh, từng bước rón rén đi tới.

Ngụy Hằng khẽ mở mắt, bàn tay vươn ra kéo nàng vào lòng.

Cả người Như Yên bị kéo thẳng xuống bể, rơi gọn trong vòng tay hắn.

Hắn nhìn nàng, cười như không cười, ánh mắt phượng hẹp dài khẽ rũ, vẻ lười biếng pha chút khinh miệt.

Bị hắn nhìn chằm chằm, mặt Như Yên đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.

“Giờ còn thẹn thùng gì nữa?”

Như Yên khựng lại vì câu nói ấy, sau đó mới giơ tay đánh nhẹ hắn một cái làm nũng.

Nhìn gương mặt hồng hào, xinh đẹp trong lòng, khóe môi Ngụy Hằng cong lên, vừa định cúi người đè xuống…

Nhưng vừa mới chạm vào nàng, động tác hắn liền khựng lại.

Như Yên ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra, liền đưa tay vuốt ve trên người hắn.

Ngụy Hằng khẽ nhíu mày, bàn tay siết chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt sắc như dao dừng lại trên gương mặt ấy.

Tác dụng của dược đêm qua khiến hắn không nhớ rõ khuôn mặt người kia, nhưng mùi hương trên người nàng thì hắn còn nhớ như in — mà nữ nhân trước mặt này hoàn toàn không phải người đó.

Hắn siết chặt tay, khiến Như Yên đau đến nhíu mày:

“Nhị công tử…”

Đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng Như Yên rên rỉ, Bùi Tri Chi khẽ cắn môi.

Ngụy Hằng, tên cầm thú này!

Bên trong, gương mặt Ngụy Hằng lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt đầy khinh miệt. Hắn híp mắt nhìn Như Yên — cái ả to gan dám lừa gạt hắn.

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, rồi lại nghĩ đến nữ nhân kia sau khi xong việc liền bỏ trốn không một lời từ biệt, Ngụy Hằng nở nụ cười lạnh lẽo.

Nàng cho rằng chỉ cần trốn là xong sao? Tưởng chạy rồi là ta sẽ bỏ qua?

Nếu nàng muốn chơi, vậy thì… ta sẽ chơi cùng nàng đến cùng.


Thấy Ngụy Hằng không có ý tiếp tục, Như Yên đổi sang bàn tay còn lại, ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, giọng mềm mại:

“Nhị công tử, người sao vậy?”

Ngụy Hằng hất tay nàng ra, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn nàng.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Như Yên vẫn cố tiến lại gần, khẽ khàng cầu xin:

“Nhị công tử, có phải ta hầu hạ chưa tốt? Xin người… cho ta thêm một cơ hội.”

Chưa kịp dứt lời, Ngụy Hằng đã giơ chân đá thẳng nàng văng ra.

Như Yên mắt đỏ hoe, định tiếp tục giả vờ yếu đuối, nhưng khi đối diện ánh mắt lạnh nhạt, kiêu ngạo kia, nàng chỉ đành ngậm ngùi cúi đầu, vội vàng gọi nha hoàn theo lời hắn sai bảo.

Bên ngoài, nghe thấy tiếng động trong phòng, Bùi Tri Chi khẽ nhíu mày.

Ngụy Hằng vẫn vậy, vẫn độc ác như kiếp trước.

Nàng nhớ rất rõ, đời trước mỗi lần đến chuyện đó, Ngụy Hằng luôn thích làm những việc khiến người ta xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được...

Nam nhân đáng giận! Quá khủng khiếp!

Bùi Tri Chi thầm cảm thấy may mắn vì đêm nay là Như Yên thay nàng hứng chịu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc