Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 8

Trước Sau

break
Kiếp trước, nàng không tiếc tự hạ dược, tìm mọi cách leo lên giường Ngụy Hằng. Nhưng nàng đâu ngờ thể lực hắn mạnh mẽ đến nhường nào. Đêm ấy bị hắn dày vò đến mức suýt nằm liệt giường.

Nam nhân này... thật sự quá đáng sợ.

Kiếp này, nàng nhất định phải tránh xa hắn càng sớm càng tốt.


“Ngươi, lại đây hầu hạ ta tắm rửa!”

Ngụy Hằng bất ngờ lên tiếng, Bùi Tri Chi đảo mắt nhìn quanh, xác nhận lại lần nữa — đúng thật là đang gọi nàng.

Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã thong thả bước vào suối nước nóng bên cạnh, dang hai tay ra, chờ nàng đến giúp cởi y phục.

Bùi Tri Chi hoảng hốt vội bước tới, đưa tay cẩn thận giúp hắn cởi từng lớp áo.

Khi chỉ còn lại một chiếc quần đùi, Ngụy Hằng hất tay nàng ra, rồi thản nhiên bước vào suối, dựa hẳn người vào thành bể, dáng vẻ uể oải mà lười nhác.

Bùi Tri Chi cầm lấy khăn, nhẹ nhàng bắt đầu lau người cho hắn.

Rõ ràng kiếp trước nàng đã bao lần cùng Ngụy Hằng da thịt kề cận, thế nhưng giờ đây, vừa nhìn thấy thân hình trần trụi của hắn, nàng vẫn không kìm được mà đỏ bừng mặt.

Ngụy Hằng khẽ nhấp môi, nhấc đôi mắt đào hoa nhìn nàng, thấy nàng mặt đỏ tới mang tai thì khóe môi cong lên, ánh mắt đầy vẻ châm chọc và hứng thú.

Nhìn nữ nhân kia ăn mặc lôi thôi, mái tóc rối che cả trán trông vừa buồn cười vừa vụng về, hắn khẽ nhíu mày, hàng mày hơi nhướn cao lên:

“Xấu chết đi được!”

Bị mắng vô cớ, Bùi Tri Chi cắn môi chịu đựng, tay vẫn tiếp tục công việc.

Thấy nàng không đáp lời, Ngụy Hằng lại liếc nhìn thêm lần nữa.

Nàng mặc một bộ y phục dày cộp, rộng thùng thình, giữa trời oi ả lại gần suối nước nóng, nhìn mà hắn phải nhíu mày:

“Trời nóng như thế, ngươi mặc dày vậy, không thấy khó chịu sao?”

Khóe môi Bùi Tri Chi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ. Tất nhiên là nóng rồi, nhất là giờ còn phải kề sát suối nước nóng thế này, lưng nàng ướt sũng cả mồ hôi!

“Không đâu, nô tỳ vốn thể hàn, quen rồi ạ.”

Ngụy Hằng vốn ngạo mạn, tính tình lại quái gở, miệng lưỡi thì độc địa, đời trước nàng đã sớm quá quen với kiểu đối xử này.

Khi tay nàng đưa đến gần cổ hắn để lau tiếp, bất ngờ lại bị hắn túm lấy.

Ngực Bùi Tri Chi như bị đè nặng, ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn.

Ngụy Hằng giật lấy khăn từ tay nàng, rồi tự mình lau người.

“Ngươi lui xuống đi, nhìn ngươi chướng mắt đến mức chẳng muốn nuốt nổi cơm!”

Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên nàng bị mắng khó nghe đến vậy. Bùi Tri Chi thầm hừ lạnh trong bụng.

Đời trước nói trắng ra, chẳng phải vì ta xinh đẹp nên hắn mới kéo ta lên giường sao? Giờ còn bày đặt chê bai!

“Dạ!”

Không phải hầu hạ thì càng tốt, đỡ cho nàng phải đề phòng từng chút một. Bùi Tri Chi cúi đầu, lặng lẽ lui về đứng ở cửa.

Chỉ một lát sau, Như Yên được nha hoàn dẫn tới.

Tối nay nàng ta mặc một chiếc y phục xanh nhạt hở vai, vừa bước vào cửa, ánh mắt đã bắt gặp người đang đứng nép bên — suýt chút nữa không nhận ra.

“Bùi Tri Chi? Sao lại là ngươi?”


Bùi Tri Chi ngẩng đầu nhìn Như Yên, cúi người hành lễ:

“Tham kiến di nương.”

Thấy nàng ăn mặc lôi thôi, trang điểm sơ sài thế kia, Như Yên khẽ bật cười, giọng đầy mỉa mai:

“Ngươi không nghĩ thật là chỉ cần ăn mặc như vậy, nhị công tử sẽ để mắt tới ngươi chứ?”

Bùi Tri Chi khẽ mím môi, không đáp.

Thấy nàng cúi đầu rũ mắt, trông ngoan ngoãn như mèo nhỏ, Như Yên vươn tay nhéo cằm nàng, giọng cất cao đầy kẻ cả:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc