Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 7

Trước Sau

break
Không phải chứ, vậy mấy ngày tới nàng vẫn phải tiếp tục hầu hạ Ngụy Hằng hay sao?

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, một tin còn “kinh khủng” hơn đã ập tới.

“A Chi, Như Yên tỷ tỷ bây giờ thành di nương rồi, tối nay ngươi phải đến phòng nhị công tử trực đêm đấy!”

Bùi Tri Chi nghe tin mà ngẩn người, trợn tròn mắt nhìn nha hoàn kia.

“Cái gì cơ? Là ta à? Sao nhanh vậy?”

Tiểu nha hoàn thấy nàng trông như bị sét đánh, bật cười rồi tiến lại gần, vỗ vỗ tay nàng:

“Ngươi đừng mơ mộng nữa. Nhị công tử vừa mới thu Như Yên tỷ tỷ làm di nương, đêm nay người ta còn bận quan tâm đến nàng ấy, đâu rảnh mà để ý tới ngươi. Ngươi đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”


Nghe nha hoàn nói xong, thấy Bùi Tri Chi vẫn đứng ngây ra đó, nàng ta chỉ tưởng nàng vì vui quá mà choáng váng, liền lắc đầu, quay người bỏ đi.

Đợi người đi khuất, Bùi Tri Chi siết chặt tay.

Sao nàng lại có thể quên mất chuyện này cơ chứ? Đêm qua là Như Yên trực đêm, vậy thì tối nay chẳng phải đến lượt nàng sao!

Trời ơi, sao vận số nàng lại đen đủi đến thế này!

Sự đã rồi, Bùi Tri Chi chỉ còn cách chạy thẳng về phòng, đóng sập cửa lại. Nàng vội vã lấy một mảnh vải lớn, quấn chặt phần ngực đầy đặn của mình, sau đó tiện tay khoác lên người một bộ y phục thô của nha hoàn, cố gắng che đi dáng vẻ quyến rũ trời sinh.

Nhìn vào gương đồng, gương mặt xinh đẹp kia vẫn phản chiếu rõ nét – khuôn mặt sắc sảo, làn da mịn màng, đôi mắt có hồn. Dù khuôn mặt nàng vốn đẹp, nhưng thứ thật sự khiến người khác khó rời mắt chính là cốt cách yêu kiều trời phú.

Kiếp trước, cũng chính nhờ vào vẻ ngoài ấy mà nàng từng nuôi giấc mộng trèo cao, không cam tâm sống cả đời làm một nha hoàn hầu hạ trong bóng tối.

Bùi Tri Chi đưa tay sờ nhẹ lên đôi má mịn màng, như chợt nghĩ ra điều gì, nàng liền thả một ít tóc xuống che trước trán.

Trong gương, hơn nửa khuôn mặt bị mái tóc rủ che khuất, vẻ kiều mị cũng giảm đi ít nhiều. Nàng gật đầu hài lòng – dù không thể hoàn toàn giấu đi vẻ ngoài mê người, nhưng ít ra cũng không còn quá thu hút như ban nãy.

Thu dọn mọi thứ xong xuôi, nàng liền hướng về sân của nhị công tử mà đi.

Sân của Ngụy Hằng là nơi xa hoa bậc nhất trong phủ. Bên trong trồng đủ loại hoa quý hiếm, ngay cả san hô cũng được xếp đầy trong hồ nước. Còn trong phòng, khỏi phải nói – nào là trang trí tinh xảo, nào là tranh họa nổi danh treo khắp nơi, từng chi tiết đều toát lên vẻ cao sang, phú quý.

Vừa đến nơi, nàng gặp Tiểu Thúy – người sắp hết ca – liền được dặn dò:

“Tối nay di nương sẽ đến hầu hạ nhị công tử. Ngươi nhớ phải làm việc cho tốt, nếu không lỡ khiến nhị công tử không vui, thì người chịu vạ lại là chúng ta.”

Bùi Tri Chi gật đầu, nhấc chân bước vào trong phòng. Mắt vừa chạm tới án thư liền nhìn thấy Ngụy Hằng đang ngồi đó, tay đặt hờ bên cạnh thanh kiếm.

Chỉ một lần nữa nhìn thấy Ngụy Hằng thôi, tim nàng lại đập loạn lên, nỗi sợ từ kiếp trước như trào dâng trở lại. Nàng vô thức siết chặt vạt áo.

Ngụy Hằng vẫn không có gì thay đổi. Hắn vẫn là dáng vẻ tuấn mỹ yêu dị ấy – lông mày sắc nét, sống mũi cao, ngũ quan rõ ràng từng đường nét như tạc. Đôi mắt đào hoa ấy khi nhìn người lúc nào cũng mang theo vẻ khinh miệt và thách thức.

Thấy hắn chẳng buồn liếc về phía mình, Bùi Tri Chi khẽ thở phào, lặng lẽ dịch người đến gần cửa, co rút người, không dám phát ra tiếng động, chỉ mong hắn đừng để ý tới mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc