Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 6

Trước Sau

break
Ngụy Hằng là kẻ tâm cơ thâm sâu, giảo hoạt và tàn nhẫn. Nàng biết rõ, sớm muộn gì hắn cũng phát hiện Như Yên không phải người đêm hôm đó.

Chỉ cần còn ở lại phủ này thêm một ngày, thì cũng chỉ là đang đếm ngược đến lúc bị hắn vạch mặt.

Nhìn túi tiền chỉ còn vài lượng bạc, Bùi Tri Chi lại thở dài chán nản.

Không có bạc, thì làm sao chuộc được khế ước bán thân? Làm sao rời khỏi nơi này?

Đang vò nát túi tiền trong tay, thì cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ. Nàng vội đứng dậy ra mở.

Người đến là Trương ma ma – quản sự trong phủ. Bà ta đưa mắt đánh giá nàng từ đầu đến chân, rồi không kiên nhẫn chìa tay ra.

“Cái gì vậy ạ?” – Bùi Tri Chi hơi bối rối hỏi.

Trương ma ma rút tay về, cau mày liếc nàng:

“Cái gì với chả cái gì! Tới kỳ rồi, nộp tiếp tiền tháng đi chứ còn gì.”

Bùi Tri Chi nhíu mày, mất mấy nhịp mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Trương ma ma là người quản lý nha hoàn trong phủ, lương thưởng hay phân công đều do bà ta định đoạt.

Trước kia để được tiếp cận Ngụy Hằng, nàng đã đưa nguyên tháng tiền tiêu vặt cho Trương ma ma, nhờ bà ta sắp xếp cho vào hầu hạ trong phòng của hắn.

Dĩ nhiên, không chỉ riêng nàng làm vậy — Như Yên cũng từng âm thầm hối lộ như thế.

Chỉ tiếc nàng vận khí không tốt. Mãi mới được Trương ma ma sắp xếp vào hậu viện của Ngụy Hằng, thì hắn lại cùng đám bạn đi săn xa phủ mấy ngày liền.

Đêm hôm hắn trở về, uống rượu say bí tỉ. Nàng lo để lâu sẽ có biến, nên mới nhân cơ hội lén hạ dược, rồi lẻn lên giường hắn…


Hiện giờ cũng gần tròn một tháng trôi qua, Trương ma ma lại tới tìm nàng để đòi bạc tháng sau.

Nói ra cũng thật nực cười, hầu hạ người ta mà còn phải bỏ tiền túi. Bây giờ nghĩ lại, Bùi Tri Chi chỉ biết thở dài không thành tiếng.

“Sau này ta sẽ không vào phòng nhị công tử hầu hạ nữa, cho nên số tiền đó ta không đưa đâu.”

Nghe vậy, Trương ma ma chống nạnh, trừng mắt nói:

“Ngươi nên nghĩ cho kỹ. Biết bao nhiêu nha hoàn tranh nhau muốn vào hầu hạ nhị công tử. Giờ ngươi tự nhường vị trí đó đi, về sau có muốn quay lại cũng không còn cơ hội đâu.”

Ở cái nơi nhà cao cửa rộng này, người người đều tìm đường trèo cao. Ai cũng như nhau cả.

Bùi Tri Chi nhếch môi cười nhạt: “Ta đã nghĩ rất kỹ rồi.”

Trương ma ma nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi khẽ hừ một tiếng:

“Bùi Tri Chi, ta thấy ngươi lớn lên xinh đẹp, mới nghĩ ngươi có thể được nhị công tử ưu ái, nên mới từ chối người khác mà đẩy ngươi qua. Giờ ngươi chắc chắn không muốn hầu hạ nhị công tử nữa sao?”

Bùi Tri Chi gật đầu. Nàng chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Kiếp trước, cuộc sống ngột ngạt, tuyệt vọng đến mức khiến nàng không thở nổi, nàng thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ đó lần nữa.

Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Trương ma ma cũng không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, vậy thì vài hôm nữa ta sẽ điều ngươi sang chỗ khác. Sau này đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.”

Nghe vậy, Bùi Tri Chi vội vàng kéo tay Trương ma ma giữ lại:

“Sao lại gọi là vài hôm nữa? Không phải hôm nay ngươi đã điều ta đi nơi khác rồi sao?”

Trương ma ma quay đầu liếc nàng một cái:

“Đương nhiên không thể gấp như vậy. Ta còn phải xem sân nào đang thiếu người. Không thể cứ tùy tiện mà sắp xếp ngươi được.”

“…”

Nhìn theo bóng lưng Trương ma ma rời đi, Bùi Tri Chi có cảm giác như hồn vía mình cũng bay theo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc