Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 5

Trước Sau

break
“Ngươi nói xem, nếu đêm qua người được cùng Nhị công tử trải qua xuân tiêu là ta thì tốt biết mấy...”

Bùi Tri Chi khẽ lắc đầu, cười nhạt. Sau những gì đã trải qua ở kiếp trước, hiện tại nàng chỉ mong sống yên ổn qua ngày, không mộng không cầu.

Đến chính ngọ, đúng lúc mọi người đang ăn cơm, thì Ngô quản gia tới truyền tin.

“Như Yên đã chính thức trở thành thiếp thất của Nhị công tử. Về sau ai gặp nàng đều phải gọi một tiếng ‘di nương’ cho đúng lễ nghi.”

Nói dứt câu, ông xoay người rời đi. Không khí trong phòng lập tức xôn xao bàn tán.

“Như Yên đúng là có số làm phượng hoàng, mới chớp mắt đã leo lên được cành cao, thật khiến người ta hâm mộ quá!”

“Suỵt! Đừng nói bừa. Người ta bây giờ đã là di nương trong phủ, không phải hạng người để chúng ta ngồi đây mà bàn tán đâu.”

Bùi Tri Chi dừng tay, muỗng cơm khựng lại giữa không trung. Trong lòng chợt dấy lên những ký ức cũ.

Ngụy Hằng là Nhị công tử phủ Quốc Công, thân phận tôn quý. Trước khi cưới chính thê, những thiếp thất hoặc nha hoàn hầu giường trong viện đều không được phép sinh con.

Kiếp trước, nàng theo hắn suốt một năm. Trên giường bị đủ loại hành hạ, mỗi lần xong việc đều bị bắt uống một bát lớn thuốc tránh thai.

Loại thuốc đó rất hại thân. Uống nhiều không chỉ khiến cơ thể suy nhược, mà còn có thể dẫn tới vô sinh.

Dù là Như Yên hay là nàng, cũng chỉ là tầng lớp hạ nhân thấp kém. Dù được Ngụy Hằng để mắt tới, thân phận cũng chẳng thay đổi được gì.

Huống chi, không thể sinh con thì càng chẳng có chỗ dựa. Đợi đến khi Ngụy Hằng cưới vợ, thiếp thất trong phủ càng ngày càng đông, địa vị cũng chẳng bằng một nha hoàn. Ít ra nha hoàn còn có chút tự do, may mắn gặp được chủ tử tốt, đến hai mươi tuổi có thể xin rời phủ, tìm một nam nhân đáng tin mà gả, sống yên bình cả đời.

Mấy ả từng là bạn chơi thân thiết với Như Yên, thấy Bùi Tri Chi đang ngồi trầm ngâm, liếc nhau một cái rồi buông lời châm chọc.

“Ôi chao, ai kìa? Trước chẳng phải lúc nào cũng tự cho mình đẹp nhất phủ, đi đâu cũng vênh váo bắt nạt người ta sao? Sao giờ im như hến thế?”

“Phải đó! Hồi trước dám đắc tội với cả Như Yên tỷ tỷ, giờ người ta đã làm di nương rồi, để xem ngươi còn dám lên mặt tới bao giờ!”


Nghe mấy lời châm chọc đó, những nha hoàn từng ngồi ăn cùng bàn với Bùi Tri Chi liền lặng lẽ đứng dậy, dời sang bàn khác.

Chớp mắt, trên bàn chỉ còn lại hai người — Tiểu Như và Bùi Tri Chi.

Thấy cảnh đó, Tiểu Như tức giận buông bát đũa xuống, bực bội quát:

“Các ngươi thật quá đáng! Trước đây A Chi còn giúp các ngươi làm bao nhiêu việc, giờ quay lưng nhanh vậy sao…”

Nhưng người đời vốn vậy, lúc nào cũng biết xu nịnh kẻ mạnh, lẩn tránh kẻ yếu.

Bùi Tri Chi khẽ giữ tay Tiểu Như lại, lắc đầu ra hiệu nàng đừng nói nữa.

Nàng chẳng buồn để tâm, vì vốn dĩ... trên người nàng vẫn còn mang dấu vết của đêm qua — vẫn còn giống như Như Yên.

Sau một ngày bận rộn mệt nhoài, cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi.

Tiểu Như đi ăn tối, Bùi Tri Chi trở về phòng, lục hết bạc trong người ra kiểm lại.

Phụ mẫu nàng mất sớm, bản thân bị đại bá đem bán vào phủ Quốc Công làm nha hoàn, đến nay đã tròn bảy năm.

Ban đầu nàng cũng tích góp được một ít, nhưng ở quê còn có một muội muội. Đại bá mẫu thường lấy danh nghĩa “chăm sóc muội” để đến đòi tiền, nên cuối cùng số bạc còn lại chẳng được bao nhiêu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc