Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 4

Trước Sau

break
Ngô quản gia khẽ nhíu mày, đang định mở miệng thì Tiểu Như đã vội chen vào nói trước.


“Đúng đúng, đêm qua chúng ta ngủ cùng một phòng, ta có thể làm chứng!”

Ngô quản gia liếc nhìn hai người vài lần, rồi lạnh giọng nói:

“Nhị công tử do ảnh hưởng của dược vật nên nhất thời quên mất khuôn mặt nữ nhân đêm qua. Nếu ai trong các ngươi biết người đó là ai, khai ra sẽ được trọng thưởng. Nhưng nếu rõ ràng biết mà không nói, đến khi tìm được rồi, e là các ngươi khó mà yên thân.”

“…”

Bùi Tri Chi siết chặt tay Tiểu Như, trong lòng hoảng loạn không thôi. Nàng vẫn còn nhớ rõ, đêm qua để tránh thoát khỏi Ngụy Hằng, nàng đã cắn mạnh lên vai hắn một cái.

Với tính cách của hắn — kẻ có thù tất báo, ngạo mạn không coi ai ra gì — nếu biết người đó là nàng, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Càng nghĩ, nàng càng thấy sợ, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

“Là ta... Đêm qua người đó là ta...”

Đúng lúc này, một giọng nói khẽ vang lên.

Mọi người theo tiếng quay đầu nhìn lại, Bùi Tri Chi cũng giật mình ngẩng lên.

Chỉ thấy Như Yên – sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy lo lắng – đang run rẩy bước ra khỏi hàng.

Bùi Tri Chi ngỡ ngàng, môi khẽ mấp máy, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.

Trong phủ, đa phần nha hoàn đều ôm giấc mộng được hai vị công tử để mắt đến, rồi từ đó trở mình làm thị thiếp, bước một bước lên mây. Ai ngờ có khi cả đời chỉ là nha hoàn, giấc mộng kia vĩnh viễn chẳng thành.

Đời trước, nàng và Như Yên từng đấu đá kịch liệt — bởi cả hai đều có sắc. Nhưng so về nhan sắc, Như Yên vẫn kém nàng một bậc, vì thế luôn đố kỵ, thường tìm cách gây khó dễ. Quan hệ giữa hai người cũng vì vậy mà căng như dây đàn.

Tiểu Như tròn xoe mắt, không tin nổi:

“Sao lại là con tiện nhân Như Yên kia chứ?”

Bùi Tri Chi mím chặt môi, không nói gì. Như vậy cũng tốt. Có người đứng ra gánh thay cơn thịnh nộ của Ngụy Hằng, nàng ít nhất có thể thở phào một chút.

Ngô quản gia bước tới, nhìn Như Yên:

“Ngươi nói đêm qua là ngươi hầu hạ Nhị công tử?”

Như Yên gật đầu, giọng run run:

“Đêm qua ta trực đêm trong phòng Nhị công tử. Người uống say, ta... ta nhất thời ma xui quỷ khiến mà hạ dược… Cầu quản gia tha mạng, ta thực sự không cố ý!”

Nói rồi, nàng cắn môi, quỳ “bịch” một tiếng xuống đất.

Ngô quản gia cau mày, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó ra hiệu cho ma ma bên cạnh đỡ nàng dậy.

“Chuyện gì thì cũng phải đợi ngươi tự mình đến gặp Nhị công tử mà nói rõ.”

Nói đoạn, Ngô quản gia dẫn Như Yên và đám gia đinh rời đi.

Đợi bóng họ khuất hẳn, Tiểu Như mới bàng hoàng lên tiếng:

“Làm sao bây giờ, A Chi? Nếu Như Yên đúng là nữ nhân đêm qua, thì chẳng phải từ giờ nàng sẽ là di nương trong phủ sao? Trước đây chúng ta đắc tội nàng không ít, giờ nàng mà quay lại trả đũa thì biết sống sao đây? Làm sao bây giờ?”


Trái ngược với vẻ hoảng loạn, sốt ruột của Tiểu Như, Bùi Tri Chi chỉ lặng lẽ xoay người, cúi xuống nhặt chiếc chổi trên mặt đất, tiếp tục quét dọn sân.

“Chúng ta chỉ là nha hoàn trong phủ, cho dù nàng có thật sự thành di nương đi nữa, thì cũng trốn không thoát. So đo những chuyện đó làm gì, chi bằng lo mà quét cho sạch cái sân này. Chốc nữa ma ma tới kiểm tra, quét không sạch thì người chịu tội vẫn là chúng ta.”

Tiểu Như nghe nàng nói vậy, cũng đành bất đắc dĩ cúi đầu nhặt lại cây chổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc