Cả ngày chỉ thích cưỡi ngựa rong ruổi khắp thành, tác oai tác quái, mắt chẳng dung nổi hạt bụi.
Trước đây, nghe nói Tiểu hầu gia phủ Khánh An Vương từng cưỡng đoạt dân nữ, giết người phóng hỏa. Ngụy Hằng liền một mình xông thẳng vào vương phủ, đánh gãy chân Tiểu hầu gia, suýt nữa lấy mạng người ta.
Chuyện ầm ĩ đến tai Hoàng Thượng. Trên điện, Khánh An Vương khóc lóc đến mức suýt ngất xỉu, nhưng Hoàng Thượng lại vô cùng sủng ái vị cháu ngoại này, chỉ phạt Ngụy Hằng cấm túc mấy tháng rồi cho qua.
Còn về Ngụy Hằng, hắn làm ra những chuyện kia cũng chẳng phải vì lương thiện hay chính nghĩa gì. Chỉ đơn giản là không chịu được việc có kẻ còn ngông cuồng hơn mình.
Nếu hỏi hắn dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo đến thế, thì câu trả lời rất đơn giản: thân phận của hắn cao quý đến mức không ai có thể sánh bằng.
Hắn là Nhị công tử phủ Quốc Công.
Tổ phụ là lão sư của Hoàng Đế.
Tổ mẫu là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Mẫu thân là tỷ tỷ ruột của đương kim Hoàng Đế.
Phụ thân là Trấn Quốc Đại tướng quân.
Còn huynh trưởng chính là Hộ Quốc tướng quân – Ngụy Tránh.
Với thân thế như vậy, kẻ nào dám động vào hắn thì gần như không có cửa sống.
Đang mải suy nghĩ, thì Ngô quản gia dẫn theo mấy gia đinh bước vào.
“Tất cả dừng tay! Nhị thiếu gia đang tìm một người!”
Nghe tiếng quát, mọi người vội dừng hết việc trong tay, Tiểu Như lập tức kéo Bùi Tri Chi đứng vào giữa đám người.
Cả nhóm đứng thành hàng, Ngô quản gia từ từ bước tới, đi dọc từng người mà dò xét.
Tiểu Như chọc nhẹ tay Bùi Tri Chi, ghé tai nói nhỏ:
“A Chi, ngươi nói xem, rõ ràng nữ nhân kia đã hạ dược rồi lên giường với Nhị công tử, chẳng lẽ không định thừa thắng mà hóa thành phượng hoàng hay sao, lại còn bỏ chạy?”
“Nói gì thì nói, với thế lực của phủ Quốc Công, cho dù không làm được chính thê, làm thiếp thôi cũng đủ vinh hoa phú quý cả đời rồi, chạy là chạy cái gì chứ?”
Nghe nàng ta lải nhải, Bùi Tri Chi siết chặt tay, trong lòng bứt rứt.
Không sai, kiếp trước nàng cũng từng nghĩ y hệt như vậy. Nhưng sau đó mới biết, Ngụy Hằng chẳng những vô sỉ mà còn khủng khiếp đến rợn người. Những gì hắn làm trên giường đủ khiến người ta phát điên, mỗi lần đều khiến nàng nằm bẹp mấy ngày không xuống nổi giường.
Điều đáng giận nhất là, nàng vốn nghĩ có thể trở thành thiếp thất, ai ngờ cuối cùng lại chỉ là nha đầu hầu giường. Vừa phải hầu hạ hắn, vừa làm việc quần quật từ sáng đến tối, sống chẳng khác gì địa ngục. Ngụy Hằng rõ ràng là cố ý, hắn không muốn để nàng sống yên ổn.
Chuyện như vậy, nàng tuyệt đối không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Thật ra, sống một cuộc đời bình thường cũng tốt. Cố gắng làm việc, dành dụm chút tiền, sau này mua lại khế ước bán thân, rồi tìm một nam nhân đàng hoàng, sống một đời yên ổn, giúp chồng nuôi con, thế là đủ.
Đang miên man suy nghĩ, Ngô quản gia đã đi tới trước mặt nàng.
“Ngươi tên gì?”
Nghe tiếng hỏi, Bùi Tri Chi giật mình lấy lại tinh thần, lập tức cúi đầu thấp giọng đáp:
“Bùi Tri Chi.”
Ngô quản gia đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cẩn thận đối chiếu với miêu tả của Nhị công tử. Cảm giác cô nương này có vài phần giống người cần tìm.
“Đêm qua, ngươi có rời khỏi phòng không?”
Bùi Tri Chi lắc đầu: “Không có. Ta ở trong phòng ngủ suốt.”