Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 2

Trước Sau

break
Thấy nàng bị siết đến mức thở không nổi, đôi mắt ửng đỏ ngấn lệ, ánh mắt hoảng sợ như chú thỏ con rơi vào bẫy, yếu ớt mà đáng thương.

Biểu cảm yếu đuối ấy khiến Ngụy Hằng hơi chùng lòng. Môi mỏng của hắn khẽ cong lên một cách kỳ lạ.

Bùi Tri Chi cứ tưởng mình sắp chết đến nơi, nào ngờ nam nhân lại bất ngờ cúi xuống, há miệng cắn mạnh vào xương quai xanh của nàng.

“Aaaa!!!”

Cơn đau như xuyên tim truyền tới, khiến nàng giãy giụa dữ dội hơn.

Mãi đến khi hắn buông ra, nàng mới trông thấy bên khóe môi hắn vương máu tươi. Gương mặt vốn tuấn tú, nay lại thêm vẻ yêu dị rợn người.

Bùi Tri Chi không rõ hắn dừng lại từ lúc nào. Chỉ biết, đến khi nàng ngất đi rồi tỉnh lại, Ngụy Hằng vẫn còn tiếp tục. Khi ấy, trời đã hửng sáng, mảng trời bụng cá trắng le lói ngoài khung cửa.

Thêm một lát sau, hắn khẽ hừ một tiếng, rồi mới lật người nằm xuống bên cạnh nàng.

Bùi Tri Chi chẳng còn tâm trí quan tâm gì nữa. Nàng biết rõ nếu không trốn ngay, chờ Ngụy Hằng tỉnh lại, kết cục sẽ lại giống hệt kiếp trước.

Nén cơn đau nhức toàn thân, nàng run rẩy ngồi dậy, vội vã trèo xuống giường.

Chân vừa chạm đất, lập tức mềm nhũn, cả người ngã sõng soài xuống sàn.

May sao dưới đất trải lớp da hổ mềm mại, nàng không bị thương.

Nghỉ một chút lấy lại sức, nàng khó nhọc bò dậy lần nữa, rồi rón rén từng bước một, nhẹ nhàng đẩy cửa, lặng lẽ bỏ trốn.


Trời còn chưa sáng hẳn.

Đêm qua mệt mỏi quần quật suốt cả một đêm, sáng sớm còn phải dậy làm việc, đến cả ngón tay Bùi Tri Chi cũng chẳng buồn nhấc nổi.

Tiểu Như – bạn tốt của nàng – thấy nàng dáng vẻ rã rời, liền buồn cười bước lại gần, trêu chọc:

“Xảy ra chuyện gì vậy? Trông ngươi mệt lả ra thế kia, đêm qua làm cái gì đấy hả?”

Bùi Tri Chi khẽ lắc đầu, cố gắng chịu đựng cơn đau dưới thân, miễn cưỡng cong môi đáp:

“Chỉ là tối qua không ngủ ngon thôi...”

Tiểu Như cười cười, không tiếp tục gặng hỏi nữa, mà ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ:

“Ta nói ngươi nghe một tin động trời nhé — đêm qua Nhị thiếu gia bị người hạ dược, nghe nói còn cùng một nữ nhân… làm chuyện đó. Sau khi tỉnh lại, Nhị thiếu gia lập tức hạ lệnh tìm cho bằng được nữ nhân kia. Giờ trong phủ gần như đã lục tung mọi nơi, chắc lát nữa sẽ tới sân bên chúng ta tìm người đấy.”

“…”

Nghe xong, tay Bùi Tri Chi siết chặt lấy cán chổi, răng cắn chặt môi đến trắng bệch, sắc mặt cũng dần tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Kiếp trước, sau khi mọi chuyện xảy ra, nàng không chạy trốn. Tới tận hừng đông, bị người ta bóp cổ tỉnh lại, đập vào mắt nàng là ánh nhìn lạnh lẽo, khinh bỉ của Ngụy Hằng.

Nàng chỉ nhớ ngày ấy mình suýt chút nữa đã bị hắn bóp chết. Thế nhưng cuối cùng, Ngụy Hằng lại buông tha cho nàng. Hắn nói, thân thể nàng lọt vào mắt hắn, từ nay về sau sẽ là nha đầu hầu giường của hắn.

Khi đó, Bùi Tri Chi ngỡ rằng mình sắp được thăng thân đổi phận, nhưng sự thật lại không như nàng tưởng. Ngụy Hằng đúng là say mê thân thể nàng thật, nhưng mỗi lần gần gũi đều khiến nàng kiệt quệ đến không xuống nổi giường.

Những chuyện xảy ra trên giường hắn... đến giờ nhớ lại vẫn khiến nàng rợn tóc gáy.

Nghĩ đến đây, cổ họng nàng khô khốc, sợ hãi đến nuốt nước bọt cũng khó khăn.

Tiểu Như vừa tiếp tục công việc, vừa lẩm bẩm nói thêm:

“Không biết là ai mà gan to bằng trời, dám chọc vào cả Nhị thiếu gia. Không sợ chết hay sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc