Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 1

Trước Sau

break
Là đêm.

Sau lớp màn lụa tầng tầng buông xuống, một bàn tay trắng muốt, đẫm mồ hôi nắm chặt lấy màn, khẽ run rẩy.

“Ưm ~”

Cơn đau bất ngờ truyền tới khiến Bùi Tri Chi choàng tỉnh, đôi mắt đẹp lập tức mở to, đối diện với gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc – gương mặt tuấn tú kia, nàng không thể nào quên được.

Lúc này, sắc mặt Ngụy Hằng ửng đỏ, cả người nóng bừng như thiêu đốt. Hắn chẳng buồn để ý đến ánh mắt tròn xoe kinh hãi của nữ tử dưới thân, đôi tay siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ chỉ vừa một tay là ôm trọn...

Nam nhân khẽ nheo mắt, ngẩng cằm, giữa trán lấm tấm mồ hôi, vẻ cao ngạo và lạnh lùng ngày thường đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự đê mê trong khoái cảm.

Trái ngược với phản ứng của hắn, Bùi Tri Chi hoảng hốt đến mức toàn thân cứng đờ. Nàng vội vàng đảo mắt nhìn quanh, hòng tìm một tia hy vọng.

Nàng không ngờ, sau khi chết đi, mình lại có thể trọng sinh – quay trở về đúng cái đêm một năm trước, khi nàng ngu ngốc to gan hạ dược Nhị công tử Ngụy Hằng. Trong khoảnh khắc đó, nàng có cảm giác cả bầu trời sụp đổ.

Hồi tưởng lại kiếp trước ngu muội của mình, nàng đã từng leo lên giường Ngụy Hằng, cho rằng chỉ cần dựa vào nhan sắc là có thể đổi đời, hóa phượng hoàng. Nào ngờ, chờ đợi nàng không phải là vinh hoa, mà là địa ngục.

Ngụy Hằng căm ghét nàng vì đã “làm nhục” hắn, từ đó coi nàng chẳng khác gì công cụ phát tiết. Trong chuyện chăn gối, hắn dùng đủ mọi hình phạt để hành hạ nàng. Ban đêm bắt nàng hầu hạ, ban ngày còn ép nàng làm việc không ngơi tay.

Chỉ một ngày bị tra tấn như vậy đã khiến Bùi Tri Chi không thể chịu đựng nổi. Vì mạng sống, nàng đành tìm tới Đại công tử Ngụy Tránh – người cao ngạo lạnh lùng – cầu xin được cứu giúp.

Không biết bị kẻ nào nhìn thấy, đồn ra ngoài rằng nàng quyến rũ cả hai huynh đệ nhà họ Ngụy. Tin đồn cuối cùng truyền đến tai lão thái quân, bà ta cho rằng nàng mê hoặc nội trạch, mê hoặc hai công tử, nên đã sai người đánh chết nàng.

“Ưm ~”

Cơn đau dâng trào lần nữa, khiến Bùi Tri Chi run lẩy bẩy. Nàng sợ hãi nhìn người nam nhân đang ở trên người mình, nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của hắn, liền đưa tay ra cố gắng đẩy hắn ra.

Nhưng sức nàng quá yếu, so với một nam nhân từng ngày cưỡi ngựa bắn tên như Ngụy Hằng thì chẳng khác nào muỗi đập vào đá.


Cảm nhận được nữ nhân dưới thân đang cố phản kháng, Ngụy Hằng cau mày khó chịu, tay càng siết chặt, không chút nương nhẹ.

Người nam nhân này chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc. Đời trước, Bùi Tri Chi đã từng bị hắn hành hạ đến mức chỉ cần nghe đến chữ “giường” là chân đã mềm nhũn, sợ đến phát run.

Hắn hoàn toàn không có kỹ xảo gì, chỉ biết dùng sức mạnh khiến nàng đau đớn không thôi. Kiếp trước, vì tham vinh hoa phú quý, nàng đành nhẫn nhịn. Nhưng kiếp này…

Biết bản thân không thể trốn thoát, Bùi Tri Chi cắn răng, cúi đầu cắn mạnh vào vai hắn.

“Khà ~”

Nam nhân bị cắn bất ngờ nhíu mày, đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo lại, nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân. Thuốc vẫn chưa hết, đầu hắn còn choáng váng, nhưng nhờ cơn đau, hắn tỉnh táo được một chút.

“Dám cắn ta? Ngươi chán sống rồi!”

Hắn vươn tay bóp chặt lấy cổ nàng, từng chữ tuôn ra từ kẽ răng, lạnh lẽo và đầy sát khí.

“Buông ta ra!”

Lần này, Bùi Tri Chi không biết là vì đau thân hay đau cổ, chỉ biết vươn tay yếu ớt đẩy hắn ra, nhưng chẳng có chút lực nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc