“Vào đi!”
Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt nhưng dễ nghe của nam nhân vang ra từ trong phòng.
Bùi Tri Chi lập tức mở mắt, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào đến nơi, nàng liền thấy Ngụy Hằng đang tựa lưng uể oải trên giường, còn Như Yên thì nằm bệt dưới đất, cả người như mất hết sức lực, sắc mặt trắng bệch như sắp ngất.
Cầm thú! Ngụy Hằng đúng là cầm thú mà!
Bùi Tri Chi giật mình, sống lưng lạnh toát. Trạng thái của Như Yên lúc này... chẳng khác gì nàng khi xưa bị hắn hành đến tàn tạ suốt một đêm.
Ngụy Hằng vẫn nhếch môi cười, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, ánh nhìn đầy thích thú.
“Giúp di nương dọn dẹp cho sạch sẽ!”
Sau đó hắn liếc nàng, lười nhác ra lệnh:
“Ngươi, lại đây hầu hạ ta mặc y phục!”
Bùi Tri Chi cau mày — chẳng phải vừa rồi còn chê nàng xấu sao?
Như Yên được nha hoàn vào dìu đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại nàng và Ngụy Hằng.
Bùi Tri Chi xoay người lấy quần áo, từng món một tiến lại gần mặc cho hắn.
Ngay khoảnh khắc nàng tới gần, Ngụy Hằng bất chợt hít được một mùi hương thoang thoảng — thanh nhã, dìu dịu, rất quen thuộc.
Mặc xong áo ngoài, nàng cầm lấy đai lưng định buộc cho hắn thì lại bị bàn tay hắn giữ chặt lấy cổ tay.
Ánh mắt đen thẳm của Ngụy Hằng dừng lại trên khuôn mặt nàng, sắc bén như đang dò xét từng chút một.
“Đêm qua, ngươi ở đâu?”
Nghe vậy, tim Bùi Tri Chi như ngừng đập một nhịp.
Nàng cắn môi, hít một hơi rồi đáp:
“Nô tỳ… ở trong phòng ngủ ạ.”
Ngụy Hằng liếm nhẹ khóe môi, nở một nụ cười nửa vời đầy ẩn ý, ánh mắt lại càng khiến người ta sợ hãi.
“Thật vậy sao?”
“…”
Bùi Tri Chi không rõ bản thân đã bước ra khỏi phòng hắn như thế nào, chỉ cảm thấy ánh mắt khi ấy của Ngụy Hằng… lạnh lẽo đến rợn người.
Trong đôi mắt đen thẳm sâu như đáy giếng kia, dường như còn ánh lên một tia hưng phấn khó giấu.
“Như Yên tỷ tỷ sau này chính là di nương trong phủ rồi, đúng là chuyện tốt lành. Đợi đến khi trong bụng có động tĩnh, chẳng phải là có thể kê cao gối mà ngủ sao?”
Như Yên ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho mấy nha hoàn thay phiên nhau chải tóc, đánh phấn.
Nàng vẫn còn nhớ rõ đêm qua Ngụy Hằng đã đối xử với mình thế nào — lúc đầu còn dịu dàng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại đột ngột trở mặt.
Hắn bắt nàng quỳ suốt một đêm, bắt gọi hắn không ngừng nghỉ, cả đêm không một phút dừng tay. Đến giờ cổ họng nàng vẫn bỏng rát, nói cũng thấy đau.
Tiểu Nguyệt thấy sắc mặt nàng kém liền cười khẽ:
“Nhị công tử quả thực tuấn tú hiếm thấy, nghe nói chuyện trên giường cũng không phải người thường sánh được. Nhìn di nương mệt mỏi thế kia, chắc hẳn nhị công tử rất vừa lòng rồi.”
Mấy nha hoàn khác nghe vậy cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt không giấu nổi sự ghen tỵ khi nhìn Như Yên.
Như Yên siết chặt tay, miễn cưỡng cong môi nở một nụ cười:
“Có thể hầu hạ nhị công tử là vinh hạnh của ta. Các ngươi đều là tỷ muội theo ta từ trước, ta giờ đã là di nương rồi, sau này đương nhiên sẽ không quên mọi người.”
Nghe nàng nói vậy, đám nha hoàn càng thêm thân thiết, xun xoe bợ đỡ.
Tiểu Nguyệt cài trâm cho Như Yên, rồi khẽ ghé vào tai nàng thì thầm:
“Trước kia Bùi Tri Chi kiêu ngạo lắm, giờ tỷ tỷ là di nương rồi, có muốn đi dạy dỗ ả một trận cho hả giận không?”