Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 11

Trước Sau

break
Vừa nghe nhắc đến cái tên ấy, ánh mắt Như Yên lập tức trầm xuống, trở nên lạnh lẽo.

Nỗi uất ức đêm qua chưa có chỗ trút, tiện thể cứ lấy Bùi Tri Chi làm nơi xả giận cũng được.

Nhìn khuôn mặt thanh tú trong gương, Như Yên nở nụ cười lạnh:

“Đi, chúng ta đến gặp nàng một chút.”

Bên này, Bùi Tri Chi đang đem toàn bộ số bạc mình tích góp bày ra bàn, đếm đi đếm lại, tổng cộng chỉ có đúng hai lượng bạc.

Nàng thở dài lặng lẽ — vào phủ Quốc Công đã bảy năm, ăn ở có người lo, vậy mà đến giờ cũng chỉ tích được hai lượng bạc ít ỏi!

Tiền tiêu vặt trong phủ được phân theo cấp bậc. Nha hoàn hạng nhất mỗi tháng được một lượng bạc, nha hoàn hạng hai chỉ được một xâu tiền (khoảng một nghìn đồng), tức chưa tới một lượng bạc.

Nay nàng đang là nha hoàn hạng nhất, mỗi tháng mới được đúng một lượng bạc tiêu vặt.

Trong phủ Quốc Công, muốn chuộc thân cần ba mươi lượng bạc.

“Ba mươi lượng... Nếu tính thế này, ta còn phải ở lại đây ít nhất ba năm nữa, mà trong thời gian đó, chỉ cần đại bá mẫu không tới quấy rầy đòi tiền thì may ra mới tích góp đủ... Trời ơi!”

Bùi Tri Chi ôm đầu, chán nản nhìn chằm chằm hai lượng bạc trên bàn, lòng rối như tơ vò.


Tiểu Như trở về, vừa thấy sắc mặt ủ ê của Bùi Tri Chi liền khó hiểu hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bùi Tri Chi thất thần lắc đầu, đang chìm trong nỗi u sầu thì chợt nghĩ ra điều gì, mắt nàng bỗng sáng rỡ lên:

“Tiểu Như, ngươi có bạc không? Có thể cho ta mượn một ít không?”

Tiểu Như cau mày nhìn nàng:

“Tự nhiên đang yên đang lành lại cần bạc làm gì?”

Hiểu ra ý định của Bùi Tri Chi, Tiểu Như liền bật cười đầy trêu chọc:

“Lại muốn đút lót Trương ma ma, mong được quay về hầu hạ nhị công tử, tranh làm di nương chứ gì?”

Chưa dứt lời, cửa phòng bỗng bị mấy nha hoàn đẩy mạnh mở ra.

Cả Bùi Tri Chi lẫn Tiểu Như đều giật mình, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Như Yên khoác trên người bộ y phục hoa lệ, đầu đội bộ diêu lấp lánh, được Tiểu Nguyệt dìu bước vào.

Sau khi vào phòng, Tiểu Nguyệt vội kéo ghế mời Như Yên ngồi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía hai người vẫn còn đang đứng.

“Còn không biết điều? Thấy di nương mà không quỳ hành lễ!”

Tiểu Như cúi đầu, kéo tay Bùi Tri Chi, hai người cùng cúi người hành lễ:

“Tham kiến di nương.”

Như Yên khẽ đỡ bộ diêu trên đầu, uể oải liếc mắt nhìn hai người, giọng lười biếng:

“Ta mới vừa nghe nói… có người muốn quay lại hầu hạ nhị công tử? Ai thế nhỉ, định quyến rũ người ta sao?”

Tiểu Như trong lòng giật thót, lập tức "phịch" một tiếng quỳ xuống:

“Di nương, là nô tỳ lỡ lời, xin người đừng để bụng.”

Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh cười khinh miệt:

“Thật là buồn cười! Còn che chở cho ả Bùi Tri Chi sao? Trong cái phủ này, ai mà không biết tiện nhân ấy suốt ngày mơ tưởng được lên giường nhị công tử. Chỉ bằng ả, cũng xứng chắc?”

Bùi Tri Chi đứng thẳng lưng, cười lạnh nhìn Tiểu Nguyệt:

“Chủ tử ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi lắm lời cái gì?”

Như Yên cũng nhếch môi cười nhạt:

“Ồ, một con nha hoàn thấp hèn, mà cũng dám mở miệng dạy dỗ người của ta à?”

Tiểu Nguyệt quay lại nhìn nàng, mặt mày đắc ý:

“Di nương, hai con nha hoàn này dám cãi lại người, chi bằng để nô tỳ thay người dạy cho chúng một bài học!”

Như Yên lười biếng vuốt váy áo, giọng hờ hững:

“Đêm qua ta hầu hạ nhị công tử cả đêm, mệt rã rời. Hai đứa đó… giao cho ngươi xử lý.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc