Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 12

Trước Sau

break
“Dạ!”

Tiểu Nguyệt quay sang ra lệnh cho mấy nha hoàn bên cạnh:

“Đè hai con tiện tì này xuống, ta phải thay di nương dạy dỗ chúng tử tế!”

Ngay lập tức, mấy tỳ nữ xông tới, mạnh tay đè Bùi Tri Chi và Tiểu Như quỳ rạp xuống đất.

Bị ép quỳ, Bùi Tri Chi ngẩng đầu, giận dữ hét lên:

“Như Yên! Chuyện này là ân oán giữa ta và ngươi, đừng lôi Tiểu Như vào!”

Tiểu Nguyệt híp mắt cười khinh bỉ, rồi vung tay tát thẳng lên mặt Bùi Tri Chi một cái đau điếng.


“Đồ tiện tì không biết liêm sỉ, dám ăn nói như thế với di nương, ngươi tin không ta cắt luôn lưỡi ngươi bây giờ!”

Tiểu Như thấy Bùi Tri Chi bị đánh thì hoảng loạn, vội quỳ sụp xuống dập đầu trước mặt Như Yên.

“Xin di nương tha mạng! Lời chúng ta nói khi nãy thật sự chỉ là nói bừa thôi, chúng ta không hề quyến rũ nhị công tử! Xin di nương tha cho chúng ta một con đường sống!”

Như Yên khẽ cười, giọng khinh khỉnh: “Ngươi thì không có ý mồi chài nhị công tử, nhưng Bùi Tri Chi có đấy. Đêm qua còn mặc cái bộ dạng nhếch nhác ấy đi qua đi lại, không phải cố ý thu hút ánh nhìn của công tử thì là gì?”

Dứt lời, ả đứng dậy bước thẳng tới trước mặt Bùi Tri Chi, đưa tay bóp cằm nàng.

Nhìn gương mặt xinh đẹp, tinh tế của Bùi Tri Chi, lửa ghen trong lòng Như Yên cuồn cuộn bốc lên.

Từ trước đến nay, ả vốn coi thường cái dạng mê hoặc lòng người như Bùi Tri Chi, chỉ một ánh mắt, một cử chỉ cũng đủ khiến đám nam nhân trong hậu viện mê mẩn. Một nữ nhân như vậy mà còn được để trong tiền viện, lỡ như một ngày nào đó lọt vào mắt xanh của nhị công tử, thì bao nhiêu tính toán của ả chẳng phải đều tan thành mây khói?

“Hay là… giờ ta hủy luôn gương mặt ngươi, chỉ cần ngươi không còn xinh đẹp nữa, ta tạm tha cho hai người các ngươi, thế nào?”

Tim Bùi Tri Chi chùng xuống, nhìn sang Tiểu Nguyệt đang hí hửng quay người đi lấy kéo.

Như Yên đón lấy cây kéo, ánh mắt ánh lên tia sáng phấn khích.

Tiểu Như trợn trừng mắt, hét lên thất thanh: “Không! Xin đừng mà, di nương, ngươi không thể làm thế!”

“Di nương làm việc, khi nào đến lượt ngươi xen mồm?”

Tiểu Nguyệt giơ tay tát thẳng vào mặt Tiểu Như một cái, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.

Bùi Tri Chi khẽ nhíu mày, nhìn Như Yên đang cầm kéo, nhẹ nhàng gõ gõ lên má nàng.

“Ngươi nói xem, nếu ta khắc lên mặt ngươi một cái mai rùa, hay là một đóa hoa, thì hợp hơn nhỉ? Chậc chậc… khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp thế này mà hủy đi thì đúng là tiếc thật đấy…”

Bùi Tri Chi nghiến răng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Như Yên, rồi hạ giọng, chỉ đủ hai người nghe thấy.

“Ta biết ngươi không phải là nữ nhân đã cùng công tử qua đêm đấy.”

Sắc mặt Như Yên biến đổi, trừng mắt nhìn nàng không tin nổi.

“Ngươi… ngươi vừa nói gì?”

Bùi Tri Chi mỉm cười: “Di nương chắc chắn muốn ta nói rõ chuyện này trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?”

Như Yên cụp mắt xuống, lạnh lùng ra lệnh: “Tất cả lui ra ngoài hết cho ta.”

Tiểu Nguyệt định lên tiếng hỏi, nhưng vừa thấy sắc mặt Như Yên khó coi liền im bặt, vội vã khoát tay bảo đám người lui hết ra ngoài.

Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người, Như Yên và Bùi Tri Chi.

Bùi Tri Chi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, khẽ cười thành tiếng.

“Ngươi vốn không phải là nữ nhân đêm qua. Ngươi có tin không, chỉ cần ta hét một tiếng thôi, sẽ có người chạy đi bẩm báo với nhị công tử ngay lập tức.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc